Chào 2 Thạc Sĩ Nguyễn Phi và Tường Anh!
Từ lâu rồi khi Cu Bi được vài tuổi thì có biểu hiện không bình thường như nhiều trẻ xung quanh. Mình chỉ có 1 mình thôi, còn thu nhập từ lương không cao lắm nhưng nhờ ờ tinh mọi nhu cầu cũng tạm đủ cho 2 mẹ con. Xung quanh mình luôn có 2 lời khuyên đối ngược nhau. Người thì khuyên nên gởi vào tổ chức từ thiện nào đó cho ngưởi ta có điều kiện nuôi dạy tốt hơn, nhất là được hòa nhập với các trẻ khác vì điều kiện mình nghèo không tạo được điều kiện, mà bé bị bệnh, mình phải đi làm suốt từ 7h sáng đến 16h chiều, để con ở nhà 1 mình chỉ chơi lẩn quẩn quanh nhà làm bạn với tivi. Người thì khuyên hãy cố gắng rồi sẽ được đền bù vì từ trước đến giờ mình luôn sống tốt, vì mọi người thì mình sẽ gặp may để vượt qua khó khăn này.
Còn mình thì Cu Bi là niềm an ủi. Sau khi đi làm mệt nhọc về, tuổi mình năm nay đã 53 mà mình làm việc không mệt mỏi. Nếu Cu Bi không bệnh, mình chỉ buồn khi con mình không bằng ai và bị người xung quanh nhìn bằng ánh mắt kỳ thị không bình thường. Tình cờ nhờ một cháu làm chung tìm giúp mình diễn đàn Con Của Mẹ, mình như người sắp chết đuối vớ được phao.
Nhờ 2 bạn cho mình xin ý kiến việc mình cương quyết giữ con lại là đúng hay sai. Hiện tại mình thấy con gần đây cũng có nhiều tiến bộ, tuy chậm chứ không phải hoàn toàn không. Có những hôm mình buồn quá chẳng biết nói cùng ai, chỉ ôm con ngồi khóc, bé vuốt ve bảo "con không lì nữa, mẹ đừng buồn" là mình như được của chẳng còn biết mệt là gì. Giờ lại được các bạn chia sẻ, mình thấy vơi đi nỗi khổ trong lòng. Mong được tâm sự cùng các bạn và các phụ huynh cũng có con như mình.