Em thường xuyên theo dõi HN tại trường qua camera và qua điện thoại - Khi con ở phòng TVĐ chơi thì con ok mà cô kêu vào phòng học là con....khóc ! Không chịu hợp tác nên lúc này phải "tùy cơn ứng biến" - vui thì học, không vui thì chơi nhằm ổn định cho bé hơn và tránh các cơn bùng nổ khiến sưng mặt mày liên tục, chưa hết chỗ này sưng thêm chổ kia, còn "bổ sung" chỗ cũ sưng cho to hơn !!!
Em thấy HN rất có ý tứ, chứ không phải là không biết. Em dơn cử 1 câu chuyện nhỏ : mấy ngày Tết ở nhà chơi với Mẹ, HN thich lăn quả banh to, nhún trên banh và thường tự đi lấy banh chơi 1 mình, nếu cần mẹ thì nắm tay mẹ ra ý mẹ cùng chơi với con. Trong 1 lần tự mình đi lăn trái banh bên phòng mẹ qua phòng HN, có lối đi hẹp và có cái thùng rác nằm trên lối đi này, trái banh va vào thùng rác và văng cái nắp ra lăn long lóc, mẹ im lặng nhìn coi HN xử trí sao, em thấy HN ngừng lại, không đi tiếp mà đứng nhìn cái nắp thùng rác một lát, rồi cúi xuống lượm đậy ngay ngắn vào thùng rồi mới tiếp tục lăn banh đi. Khi uông sữa xong, mẹ bảo cất chai sữa thì HN cũng cất đúng vào vị trí mẹ từng để chai sữa của Nhân.
HN còn có trí nhớ dai, em thường hay thay đổi bố cục trong phòng Nhân, trước là thay đổi cho phù hợp khi con lớn dần, hai là muốn con thích nghi với sự thay đổi cần có. Thế mà Nhân thỉnh thoảng cũng bê đồ vật vào vị trí cũ dù rằng cấu trúc cũ đã thay đổi khoản 4 năm rồi ! Nhưng HN không nhất thiết là phải giữ nguyên bố cục cũ, chỉ là thỉnh thoảng hứng khởi làm cho vui, khi mẹ cho các đồ vật về vị trí bình thường thì HN không phản ứng gì cả.
Nhân ghét nhất là ai nói lớn tiếng, vậy mà ba mỗi khi có chuyện vui, buồn gì cứ thao thao bất tuyệt mở maximum volumn và thường bị Nhân phản ứng bằng nhăn mặt và khóc. HN cũng không thích ai nói chuyện với Nhân bằng mệnh lệnh mà là "hợp tác" - Thí dụ : "Nhân, vào toilet đi tiểu đi" thì thà là bị la vì tè bậy hơn là đi vào toilet đúng chỗ. Còn nếu em nói: "Nhân ơi, 2 mẹ con mình cùng vào toilet xi nghe con, con đi xi với mẹ nhé" thì cu cậu ngoan ngoãn nghe lời. Trong trường, cô mà cằn nhằn khi Nhân ị, nói lời nặng là khóc liền, bùng nổ.... do vậy, em cũng phải sắp lịch cho con được học với cô mềm mỏng hơn tránh bùng nổ không nên có.
Sau ngày Tết, vài hàng tâm sự với bác Tường Anh như thế.... Em dạo này đang "khoanh tay" chờ con qua giai đoạn liên tục bùng nổ rồi mới tính tiếp.
Còn Ba HN thì vẫn trong "quá trình" suy tính đường đi cho con.