Em thấy anh Phi nói sao mà đúng quá...Đúng là thời gian gần đây em đã trao cái "chìa khóa hạnh phúc" của em cho rất nhìu người, từ người xa lạ như bà bác trong bệnh viện đến những người thân trong gia đình. Thời gian bé nằm viện chỉ có 10 ngày, mà thời gian "bệnh tủi thân" của em đến giờ vẫn chưa hết. Bé nằm viện cả 10 ngày nhưng bà nội chẳng thèm đến thăm lấy 1 lần, em buồn lắm nhưng chẳng dám hỏi chồng vì sợ ảnh cũng buồn. Nhưng khi những người mẹ khác chung phòng bệnh hỏi anh ấy "Sao bữa giờ không thấy bà nội bé lên thăm?", em có nghe ảnh trả lời là "Bà nội sợ lên bệnh viện sẽ đem nhìu mầm bệnh về lây cho mấy đứa cháu khác ở nhà" Em cũng không hỏi là câu trả lời đó là do ảnh nghĩ ra để trả lời cho qua chuyện, hay là đó là do bà nội bé nói thật nữa, nhưng mà cảm giác tủi thân vì thấy bà không quan tâm đến cháu cứ đeo đẳng em mãi.
Em sẽ cố gắng giành lại chiếc chìa khóa mà anh Phi nói về phía mẹ con em. Em biết mình có cái bệnh là những lúc rãnh rỗi hay những lúc ru con ngủ, em hay suy nghĩ lung tung rồi lại buồn. Cái bệnh này em phải làm sao để cho hết đây? Em nhớ trước đây mình cũng là cô gái sống rất lạc quan mà ta...
Chị Phuơng ơi, cái cảm giác muốn đè lên người nói xấu con mình "để làm cái gì đấy" của chị, em cứ nghĩ là chỉ có mình em có chứ, ai ngờ chị cũng có, hihi. Nhưng mà cái hình ảnh ấy chỉ xuất hiện trong đầu em thôi, chứ cũng không dám "biến suy nghĩ thành hành động" bao giờ. Phản ứng thường xuyên của em trước những tình huống đó là ẵm con đi chỗ khác, sau đó là lên Facebook chửi ầm ầm cho hả cơn giận

...Mặc dù con em vẫn vô tư, vẫn cười và hồn nhiên trước những lời nhận xét về mình nhưng em vẫn không muốn con phải nghe. Em chỉ mong sao tất cả những người trên thế giới này sẽ hiểu rằng các bé chẳng có tội gì cả, các bé không phải là thứ dịch bệnh để mọi người phải xa lánh, càng không phải là thứ vết đen xã hội để mọi người có thể dè bỉu. Các bé vẫn là những thiên thần, những đứa trẻ thánh thiện nhất.
Thuơng cả nhà nhìu lắm!!!