phi đã viết:Mỹ và Phương đi chợ, gặp 1 bà đanh đá nhiếc mắng, 2 bạn im lặng bỏ đi vì 2 bạn sợ, hay vì 2 bạn nghe quen rồi, hay vì 2 bạn thấy bà ta là người đáng thương chứ không đáng ghét? Theo mình thì người bỏ đi mới là người can đảm, vì họ vượt qua được cái "tôi" của chính họ. Người nào đứng lại gây mới là người nhát. Dĩ nhiên là nếu đứng lại gây để tạo được phản ứng nhận thức tốt cho xã hội thì nên làm, nhưng đó là đề tài khác.Ai muốn người khác tôn trọng mình thì điều trước tiên họ phải tự tôn trọng họ trước
Cái này anh đang "kích động" em rồi nha anh Phi!
Chuyện đi chợ là chuyện có thể coi là "chuyện ngoài đường" nên nếu biết tránh xung đột là chuyện nên làm vì những vấn đề như "cơm, áo, gạo tiền" xét cho cùng không phải là vấn đề cần phải dốc hết sức tranh luận trái phải. TRánh được xung đột càng nhiều càng tốt vì...không đáng!
Chuyện liên quan tới con cái thì lại là vấn đề khác (hi hi có lẽ tại em quá đanh đá nên mới dzậy!) KHi con bị người ngoài đối xử không tốt thì chúng ta ngoài thiên chức làm cha mẹ, còn có trách nhiệm bảo vệ con nữa. Nên, dù muốn hay không, khi con chưa đủ tuổi thành niên, chúng ta vẫn phải "dốc hết tình này trả nợ ....con" . Việc tranh luận hay thậm chí "nói chuyện phải quấy" với đối tượng như ông hàng xóm của chị P là điều cần làm. NẾu là em, em làm ngay chứ không ...hẹn lần sau như chị P (xin lỗi chị P nha, em không có ý gì đâu, chỉ là nói lên cảm xúc mình thôi, hì)
Các con của em từ nhỏ đến giờ cũng trải qua nhiều "biến cố" ấy chứ. Nhưng không bao giờ em bỏ qua mà sẽ bằng nhiều cách từ nhẹ tới nặng để nhắc nhở "đối tượng". KHông lần nào những đối tượng đó không phải thừa nhận thiếu sót hay lỗi của mình. Như vậy nên các con ít bị lặp lại lỗi tương ứng lần sau.