Nếu các trẻ không thích thì chắc phải trang trí lại thôi chị. Chỉ có HN là phản ứng với phòng đó khi học thôi, các bé khác ok.
Đây là những gì chị thấy không vững trong lập luận trên của Phương:
1. Nếu trẻ không thích: không có chuyện thích hay không thích, mà là sợ/ghét/lo âu. Một môi trường khiến trẻ con khó tập trung chính là lớp học bề bộn, tranh ảnh treo lung tung tùy hứng. trẻ con giáo dục phổ thông cũng khó chịu, nhưng vì chúng có khả năng che dấu nỗi khó chịu ấy, nên thầy cô không biết. Với người lớn, có ai thích trở về nhà sau một ngày làm việc nếu căn nhà bề bộn, mất trật tự... đâu. Mình vẫn về, vì mình có trách nhiêm phải về. Ai ít trách nhiệm sẽ bỏ đi nhậu hay massage!!! Tóm lại, không phải chỉ là trẻ thích hay không thích, mà đúng là trẻ thoải mái vào phòng hay lo âu, sợ hãi, khó chịu khi vào.
2. Khi 10 em học sinh không chú ý đến khung cảnh, chỉ 1 em khó chịu, không có nghĩa phòng học OK. Các em khác khó chịu nhưng kìm nén được, hoặc lộ ra nỗi bực mình ở thời điểm khác (sau khi đã học). Em bảo "chỉ có HN..." khiến người ta tưởng học sinh nào cũng học tốt, và một mình HN chả học hành được gì.
Chuyện tập cho trẻ thích nghi, ai cũng muốn. Nhưng điều đó không có nghĩa mình phải tạo ra một phòng học đầy lộn xộn lung tung, hoặc nơi chốn ồn ào náo nhiệt.
trang213dk đã viết:Nhìn hình Hiền Nhân thật dễ thương, hy vọng rồi bé sẽ có tiến bộ nhiều trong năm nay.
Lâu lâu vô đọc những bài viết của Phương thấy thương và cảm phục Phương quá chừng. Mà cũng thấy thương cho HN quá !. Mình bình thường nhiều khi tức quá cũng muốn hét lên huống chi là bé. Thật tội cho bé vì chưa có phương tiện để giao tiếp. Phương ráng tập trung dạy cho HN giao tiếp qua hình Paxt như chị TA đã chỉ. Phương có làm thêm những hình thể hiện cảm giác vui buồn không ? Cảm xúc của bé chắc phải ghê lắm nên tự đánh mình sưng mặt mà không có cảm giác đau ? Bình thường bé vẫn biết đau chứ ?.
Con của chị tuy rối loạn loại nhẹ nhưng hồi chưa có ngôn ngữ khi bé tức chị cũng đưa cho bé cái gối để bé trút giận. Tới chừng bày được cho con biết nói ra cảm xúc như là con tức quá, con buồn quá thì bé đỡ hẳn chuyện lăn ra đất ăn vạ. Vậy mà tới giờ vẫn chưa bỏ được cái tật thấy thích là cứ đòi rồi khóc lè nhè và không chịu nghe giải thích biết cái nào được cái nào không được và vì sao. Chị cũng hình dung ra là với HN thì P còn cực hơn rất rất nhiều. Chẳng biết nói gì hơn, thôi ráng lên Phương nhé ! Thế nào rồi công khó của vợ chồng Phương rồi cũng tới ngày "hái quả" thôi.
HN có cái khó khi tập hình PAXT do bé biết nơi lấy đồ vật cần thiết
phi đã viết:Bài vở can thiệp đều có subsidized Phương ạ, mà CCM không thể nhận tiền và công sức đóng góp của người khác cho mãi được. Việc này nhiều người cũng đau đầu, Phương thông cảm nhé. Đã đến lúc các cô giáo phải có khả năng soạn bài cho học sinh nếu phụ huynh / trường học yêu cầu. Nếu họ chưa làm được, hãy giúp họ làm được điều đó.
Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 30 khách.