Em lúc nào cũng bị chuus ý cái suy nghĩ vặt ko dứt ra được,khi ko nghĩ tới diễn đàn như cảm thấy nhẹ hơn còn khi nghĩ tới thì...suy nghĩ lung tung,lại nghĩ tới nhũng hình ảnh trong mơ hay là do ý thức của mình là đã từng nghĩ tới việc tư vấn rồi nghĩ việc xảy ra tiếp theo,như là biết trước em sẽ nói tryện với anh chị,rồi lại những điều xảy ra sau này.Em là sống khép kín nội tâm (ngu) nên nhiều điều ngại nói nên ko hiểu mọi người hay chính bản thân mình.Những điều đơn giản hàng ngày trong cuôc sống em ko hiểu
hết được và khi có chuyện phức tạp thì ko biết phải làm sao .
Em có người thân, hay bạn bè, hay những đứa cháu, đứa trẻ con.. quanh em, đúng không? Em tìm cho chị ai trong số đó có nụ cười tươi nhất. Khi em bắt đầu mệt vì nghĩ vẩn vơ, em nghĩ đến nụ cười ấy, đến những điều kiện xảy ra khiến người ấy nở nụ cười.
Em có kiểu nghĩ thế này :Chỗ em đang nắng, mưa, mát mẻ, hay oi bức? thì trong đầu em nghĩ chị lại hỏi những câu vớ vẩn đang có ý gì,hay đó là kiểu hỏi để kiểm tra mà em ko biết ,mà em thì đúng là hay để ý trời đất thế nào khi nhìn ra ngoài(có vấn đề).Em luôn nhìn xem trời đất thế nào nhưng lại ko thể nói rõ cho chị biết được ,...Trong đầu em ko hình thành nên cái suy nghĩ đúng nào cả ,trong giao tiếp với mọi người cũng vậy em có lúc cố gắng nghe người đang nói nhưng lại ko nghĩ gì muốn nc ko đươc còn nhũng lúc lại chỉ đề ý vài lời nói xung quanh .Nói chung là ko biét tiếp thu ,ko biết suy nghĩ .Nhiều cái biết ko hay vẫn cứ nhìn vì tò mò hay vì nó ...Nhiều cái biết là sai vẫn cứ làm ko hay là do làm sai dễ ...ko biết điểm dừng,nhưng khi đã sai rồi thì...Hồi bé (tuki) nên ko nghe lời người lớn hoặc ko biết phản ứng thé nào khi xảy ra..,ko có nhận thức.Bây giờ thì đã muộn ,chậm phát triển ..rồi
Bây giờ chỗ em trời nhiều mây ko nắng gió nhẹ lành lạnh ko biét còn mưa như hôm qua ko.Mà em ngồi trong nhà suốt chả quan tâm đến thời tiết làm gì.Nhiều khi việc để ý này làm em mệt mỏi,cảm giác nhói 1 chút sơ vào chỗ nào lõm sau đầu là biết,như bị thiếu máu hay tắc nghẹn qua chỗ đó ,đúng là đầu to
Nhiều người có thể không tin cậy người khác, nên hay thủ thế khi trò chuyện. Một câu hỏi có thể bị hiểu thành dò xét, điều tra... Không sao em ạ. Dần dần rồi em sẽ tin chị hơn mà.
Chị có nói với em rằng chả có gì muộn hay sai trễ đến độ em phải thất vọng cả. Em tin chị không? Ai bảo em không có nhận thức? Riêng chỗ nhói sau đầu, em có hỏi bác sĩ nào chưa?
Về kỹ thuật trò chuyện, mình có thể là thiếu chú ý, thiếu tập trung nên lời nói của người đối diện bay bay, bay bay... Em có thể trả lời một phần những điều họ nói thôi: "Phần đầu mà bạn nói đấy, tôi thấy..." hoặc "hồi nãy bạn nói về mùa thu...".
Chị mà hỏi em về thời tiết là vì chị không biết Việt nam nóng lạnh đang ra làm sao. Thấy bảo nóng, nhưng cũng có vùng sát biển thì mát. Chỗ chị thì sáng ra phải mặc áo lạnh, đến trưa lại phải cởi áo lạnh cất đi. Phiền quá. Vì thế mà chị hỏi em đấy.