thì anh chị biết đấy, đi đâu thì cũng thấy những hoàn cảnh éo le, mà em thấy thế thì lại ... dễ xuôi lòng lắm
Chị cũng thế. Ối giời, mấy lần đầu về VN, chẳng ăn uống gì được. Bạn bè dẫn ra nhà hàng, cứ nhớ đến ánh mắt cụ già ngồi xin tiền ở chợ, hoặc nụ cười của đứa bé mồ côi được mình cho viên kẹo... Nhưng rồi chị nghĩ lại, nếu mình yếu bóng vía thế thì làm sao đủ lì lợm để gặp gỡ người không may mắn, hoặc đi thăm viện mồ côi. Thôi thì mình cứ ăn, miễn là không phung phí tiêu xài, chỉ là ăn vừa đủ để có sức làm việc.
Cònem, trước những gì đau lòng, em thông cảm với họ, và rồi sẽ có dịp em giúp họ. Có thể không phải là chính xác người em đã gặp, nhưng là một người không may mắn nào khác. Nói cho cùng, vòng tay của mình rất nhỏ và yếu đụối trước gánh nặng xã hội. Mình sẽ làm hết sức và biết hết sức không có nghĩa là giúp được hết mọi người.
Mà em không hiểu nhé, em khá là nhạy cảm với những thứ xung quanh mình, âm thanh, hành động, bất cứ thứ gì, em nghe thấy là em bắt đầu tưởng tượng, thỉnh thoảng em còn bị như kiểu ảo ảnh hay cái gì đó màu mè nó ập vào làm giật mình . Ngủ một mình mà cứ nghe thấy tiếng động là bị ám ảnh, nhiều lúc cứ nằm sát vào ôm chăn
(con trai gì mà ...)
Chị có một em học sinh nay đã vào năm thứ 3 đại học. Ngày nào trời mây xám nhiều, gió lớn, hắn ngủ không nổi vì sợ... sấm sét đánh trúng hắn. Ai giải thích thế nào cũng vậy thôi. Chị khong biết em cao lớn ra sao, chứ cậu này cao 1m82, nặng 85 kg cơ! Thế thì chả phải vì nhát em ạ. Đừng xấu hổ nhé.
thỉnh thoảng anh lại về VN 1 lần à
Anh Phi ấy à? Chính xác thì anh ấy đi việc công khoảng 2 lần, 3 lần. Còn việc tư thì... hì hì... nói ra sợ vợ anh ấy biết.