thế em cả 2 bệnh à
Ngày xưa em bị nháy mắt nhưng giờ bớt rồi, những lúc căng thẳng các tật xấu của em thường lộ ra, để thư giãn em thường thở đều, thả lỏng đầu óc và nghe nhạc
Này, chị vẫn cứ là đoán thôi đấy nhé. Chuyên viên ngôn ngữ trị liệu không có thẩm quyền chẩn đoán TS hay AS đâu.
Cách đối phó với TS như thế là tiêu chuẩn rồi đấy. Tụi chị cũng chỉ giúp học sinh tìm ra cách thư giãn. Ngoài ra, em cũng nên đoán trước khi nào thì mớ stress kia sẽ làm phiền em.
Em thì lại thích nghe ý kiến của mọi người để hiểu biết thêm, nhưng nghe và làm là hai chuyện khác nhau, nếu thấy hợp lý thì em nghe còn suy nghĩ của em đúng thì em vẫn giữ chính kiến của mình
. Mà nếu em nghe theo lời người ta thì em lẳng lặng làm theo thôi chứ em ghét phải thừa nhận mình sai và người ta đúng lắm
Ha ha, cái này người ta gọi tiếng bình dân là "ngoan cố" đấy! Tuy nhiên, việc thừa nhận là mình sai có lúc cũng cần thiết em ạ. Em tưởng chị thích thừanhận là chị sai sao? Không đâu. Nhât là khi phải xin lỗi ai, chị thấy khó nói lắm. Khi lớn rồi thì chị nghĩ ra một cách: chị chuẩn bị câu nói trong đầu, rồi đếm thầm 1, 2, 3. Đến 3 là chị mở miệng lập tức. (Nhưng cũng có lúc phải đếm vài lần 1, 2, 3 cơ!
)
Em cũng ghét phải khen ai nữa
Khen đi em, nếu lời khích lệ của mình không phải là nịnh bợ, xu xiểm. Đặc biệt nếu lời khíchlệ ấy khiến người nghe giảm căng thẳng, thấy hăng hái hơn... Tại sao lại kiệm lời?
À em còn có sở thích kì kì là em rất thích kiểu đen trắng ý
Có gì mà kỳ. Em không thấy anh chàng Lâm trong Cô Gái Xấu Xí thích ca rô à? Chị không thích trắng nhưng thích đen, xám, cam... Chị có thấy mình kỳ đâu?