Cảm ơn anh chị đã lắng nghe lời em nói.
Cảm ơn 1 lần này thôi nhé. Những lần sau, em dànhthời gian nói cảm ơn để viết thêm điều gì đó cho bọn chị, được không nào?
Khó khăn của em nằm ở lãnh vực giao tiếp và hành xử chị ạ, em tự nhận thấy mình rất thiếu kĩ năng do rất ít giao tiếp, em thấy ngại phải gặp người khác ...
Em đã tự thẩm định mình ở tuổi 19 là quá tốt. Có rất nhiều chú, bác (nam giới) quanh em (có thể là trong dòng họ của em, bố em, anh trai em trai của em...) có khó khăn như thế. Nhưng đàn ông Việt Nam kiệm lời, không thích lai rai... lại là hình mẫu của người đàn ông lý tưởng. Chính vì thế mà không ai nhận ra đấy có thể là khó khăn về giao tiếp.
Thế em có bạn thân không? Em thường tâm sự với ai? Khi giao tiếp, trò chuyện, vì sao lại khó khăn? Em không biết mở đầu câu chuyện, hay sợ người nghe không hiểu mình, hay vì sao?
nếu phải đối mặt với các tình huống một cách gấp gáp em rất khó ứng xử,
Nếu có những thay đổi trong thói quen, ví dụ đổi giờ học, giờ ăn tối, đổi thầy cô, trường lớp... em có đáp ứng dễ dàng không? Khi thời tiết thay đổi theo mùa, em có thấy bực bội không? Em có thể xếp lại việc này dở dang để làm việc khác không?
Em chỉ tập trung được vs những vấn đề em thích, còn các vấn đề khác em luôn bỏ qua.
Hì hì, cái này thì ai chả thế, nhưng em nhận ra khó khăn ấy là tốt, vì mình còn tìm cách đối phó.
Nếu nhìn ở ngoài chả ai biết em bị TK đâu(mọi người còn nghĩ em vui vẻ), em luôn giấu đi tất cả, em đã đọc những dấu hiệu của bệnh em đọc ở trang chủ.
Không phải là "bị tk" em ạ. Đừng nói thế nhé. Em có khó khăn và có những món quà Trời cho mà người khác không có. Dù đó có nhiều khó khăn hơn dễ dàng, em đừng cho là mình "bị" gì em nhé. Chả bị gì cả. Em là em, với cá tính riêng. Vậy thôi.
Ngoài ra TK hay AS là rối loạn, không phải bệnh. Nếu là bệnh thì thuốc chữa hết, rối loạn thì có cách can thiệp để mình giảm thiểu khó khăn.
Chị nói là các bạn ý tự xóa ? Em biết nói chuyện trên này sẽ giúp ích cho những bạn khác, nhưng cứ mỗi ngày nói một ít thật khó giải quyết vấn đề và tốn thời gian. Em cũng 19 tuổi rồi, em rất mong sớm hòa đồng đc với các bạn..
Ừ, các bạn ấy tự xóa, rồi chả thấy trở lại nữa. Em biết đấy, tìm một người bạn để tâm sự không dễ. Các bạn ấy có thể cũng đang ở tuổi bận rộn nhiều với thế giới thanh niên.
Còn thật sự trường hợp của em rất giống bạn kain, cả ngày em chỉ biết ôm cái máy tính, em rất muốn làm nhiều thứ khác nhưng thật khó khăn. Em có thể nc với mọi người vào buổi tối, cho em một ít thời gian đc chứ .
CCM là ngôi nhà có nhiều phòng do nhiều người làm chủ. Phòng nào cũng mở cửa mà không đóng. Chị thấy phòng nào có câu hỏi gì thì chị... nhào vô. Nếu thế, đây là nhà em, em cho thời gian, đặt câu hỏi hay tâm sự thì chị vào. Em đóng cửa làm sao chị vào được?
Vậy em không cần hỏi "có thể nói chuyện" hay "cho em ít thời gian". Em là người cho đấy. Em có cho chị thời gian không?
Riêng việc em muốn làm gì đó, làm đi em. Đừng bỏ phí thời gian. Chị đã bỏ phí nhiều thời gian khi chị ở tuổi em, vì lúc ấy đất nước mình còn nghèo khổ quá. Bây giờ, hi hi, chị đang chạy nước rút để bù lại nè. Vậy em đang có dự định gì, nói chị nghe được không? Mình cứ dự tính một đích to, rồi chia nhỏ thành nhiều bước mà làm.