Nhân câu chuyện này của em anh anh xin kể một câu chuyện ngắn: Thuở xưa Đức Phật Thích Ca có một vị đệ tử tên là Châu Lợi Bằng Đặt, ông ấy ăn nói rất vụn về, học pháp thì quên trước quên sau. Người anh đồng tu với Ông rất chán em mình, nên nói em không thể tu được vì học Pháp mà không nhớ huống chi hành Pháp. Châu Lợi Bằng Đặt buồn lắm nhưng không biết làm sao.
Đức Phật thấy thế nên dạy Ông một pháp tu rất đơn giản. Đức Phật chỉ yêu cầu Ông học thuộc một câu: "Quét sạch hết những bụi bẩn". Cứ thế ngày nào ông cũng cầm chổi quét từ trong ra ngoài, từ trước ra sau và trong đầu lúc nào cũng có một câu mà Đức Phật dạy.
Vì quán được tâm mình, nên về sau ông cũng như các thánh để tử khác của Đức Phật đều đắc quả A - La - Hán
Pháp tu này có thể nói là phép quán tâm mình ( soi rọi lại tâm mình)
- Giới hạn được sự tác động của ngoại cảnh
- Nhìn thấy tâm mình muốn gì?
- Biết được khuyết điểm của tâm mình.
- Dẹp bỏ những tạp niệm không cần thiết.
- Khắc phục nhược điểm của tâm.
--> Tâm thấy an lạc, có hành vi ứng xử phù hợp với ngoại cảnh.
Anh miễn bàn về câu chuyện này có thật hay không, nhưng anh thấy nó rất đúng với một người bình thường. Tâm chúng ta thường rong rũi đi đâu đó rất nhiều, và vì thế đôi khi chúng ta cũng hànhh xử không phù hợp do chưa quán được tâm mình
Lemongbao
Bác chỉ thêm cho em vài "võ" nữa để "giải quyết" thằng cu nhà em bác nhé
Xung quanh em có nhiều trẻ nhỏ (bí mật)
Nếu chơi với chúng nhiều có khi còn bị nói là trẻ con ý chứ
Em sẽ rất thích nghe chúng nó nói chuyện ,mỗi đứa một tính cách nhiều đứa nói hay lém biết được chúng nó hình thành cách nói chuyện thế nào và so với mình lúc nhỏ không nói tốt như chúng nhỉ
Em cũng chỉ có việc đó thôi Làm công việc đó xong cảm thấy cũng nhẹ nhàng mọi thứ xung quanh mình sạch sẽ gọn gàng cũng dễ chịu ,tập thể dục luôn mà nhiều lúc cũng chán và thấy nó vô ích lắm
Em cũng nghĩ mình nên viết vào word cho nó nhiều và sẽ tìm cách gửi cho chị về những vấn đề của em (bí mật).Vì khi có một người nào đó muốn tư vấn tâm lý trực tiếp họ còn phải giấu kín(điểm yếu) sợ bị phát hiện huống chi việc nói ra trên mạng thì... .Mọi người đều phải dành nhiều thời gian cho việc khác nên không dễ dàng trả lời và tư vấn hết .Dù rất muốn giải quyết nhanh chóng và..
Em rất lo lắng cho tình trạng của mình và luôn bị ám ảnh về nhiều thứ. Nào là phải đối mặt với rất nhiều khó khăn sự thay đổi sinh hoạt của mình ...ko thể ăn bám mãi .Liệu mình có thể chịu đựng được nếu ko có sự thay đổi nào tốt ,có thể là lúc đó mình sẽ có khó khăn khác rồi lại nghĩ cách thay đổi dù mình đã thế rồi hoặc là ko thể chịu được nó và trở nên trầm trọng hơn rùi coi như ko còn gì nữa.
Em biết mình đang bị điều gì đó cản trở mình và thiếu cái để giúp mình vượt qua lúc này.Nhìn lại tất cả mọi thứ đúng là đời em khổ,số em chẳng ra gì( 100%) dù thế nào thì em vẫn chấp nhận nó. Em mới biết câu"tư duy tạo nên số phận" nhưng số phận em đá vậy và con người em đã vậy thì làm sao thay đổi được.Em chỉ cần mình đứng dậy thoát khỏi tư duy của người TK.Em đã có thời gian khó khăn của mình là khi nó xảy ra với mình thì không nhận ra nó nhưng khi mình nhận ra và khắc phục nó thì lúc đó mình đã dồn hết mọi thử vào để thoát khỏi.Lúc em gần như quên được nó thì đó là lúc đầu mình như nổ tung có thể như là cuộc chiến cuối cùng mà ta phải dồn hết sức mạnh vào để hủy nó.Chắc mọi người không hiểu được đầu em lúc đó phải hoạt động như thế nào trong mấy ngày như vậy .Nhưng ai đã bị stress hay nhức đầu thì cũng hiểu được cảm giác đó thế nào. lần đầu tiên em bị nhức đầu như vậy nhưng có cảm giác khác vì nó có sự thay đổi đối với minh.Trước kia em cũng chỉ là đứa trẻ nhút nhát có chơi đùa như bình thường có thể hơi kém trong giao tế ...nhưng nếu ko có gì xảy ra thì cũng ko đến nỗi nào.Sau một lần bị ngã ngửa rùi ngất(bí mật) lúc tỉnh dậy thấy hơi choáng và buồn nôn(1ng/nhân?!)Em thấy mình không thể nghĩ sâu vào việc gì đó.Dẫn đến nhiều sự việc xảy ra trong học tập, cuọc sống bắt đầu bị khủng hoảng rồi bị tình trạng như vậy .Trong thời gian đó cũng nhiều chuyện xảy đến và mình phải vừa chịu đưng cuộc sống vừa phải chịu mình rồi cũng thay đổi được.Nhưng em đã mất quá nhiều thời gian quý báu của tuổi hoc trò và chẳng có được gì cho bản thân không còn có nổi một niềm vui trong cuộc sống như bạn khác.Em cũng không muốn cắt đứt khỏi họ nhưng em không thể nào làm hơn thế được .Họ chỉ nói em sống khác ngày trước .Nếu họ bây giờ như ngày trước hay em có thể quay trở lại thời gian đã mất để làm lại thì có lẽ ... Ở tuôi này là đẹp nhất nhưng em khó có đươc cảm nhận được cái đẹp dù nhỏ nhất
Em ở(bí mật) miền bắc .
Em thấy chị như một chuyên gia đặc biệt hay người anh hung nào đó trong phim của holiwood tại Mỹ vậy ."GIá như mà ở VN có nhiều người như chị nhỉ"
Em phải để ý kỹ những cơn nhức đầu. Lần em té ngửa có thể là cơn động kinh mà em không biết.
Hiện giờ em có còn nhức đầu không?
Có khi nào em thấy mình bỗng lơ mơ chả nghĩ gì trong vài giây không?
Đức Phật thấy thế nên dạy Ông một pháp tu rất đơn giản. Đức Phật chỉ yêu cầu Ông học thuộc một câu: "Quét sạch hết những bụi bẩn". Cứ thế ngày nào ông cũng cầm chổi quét từ trong ra ngoài, từ trước ra sau và trong đầu lúc nào cũng có một câu mà Đức Phật dạy.
Thân thị Bồ-đề thọ
Tâm như minh cảnh đài
Thời thời cần phất thức
Vật sử nhá trần ai.
Nghĩa là:
Thân ấy Bồ-đề thọ
Tâm như minh cảnh đài.
Giờ giờ cần phủi sạch
Chớ để vướng trần ai (bụi).
Ý nói: tâm mình như tâ'm gương, năng lau chùi để giữ cho nó sạch
Bồ đề bổn vô thọ,
Minh cảnh diệc phi đài.
Bổn lai vô nhứt vật,
Hà xứ nhá trần ai?
Nghĩa là:
Bồ-đề chẳng có thọ,
Minh cảnh cũng không đài.
Bổn lai không có vật
Nào chỗ vướng trần ai?
Ý nói: cái tâm mình có phải cái gương đâu mà dính được bụi!
wabuon đã viết:Xung quanh em có nhiều trẻ nhỏ (bí mật)
Nếu chơi với chúng nhiều có khi còn bị nói là trẻ con ý chứ
Em sẽ rất thích nghe chúng nó nói chuyện ,mỗi đứa một tính cách nhiều đứa nói hay lém biết được chúng nó hình thành cách nói chuyện thế nào và so với mình lúc nhỏ không nói tốt như chúng nhỉ
wabuon đã viết:Em cũng chỉ có việc đó thôi Làm công việc đó xong cảm thấy cũng nhẹ nhàng mọi thứ xung quanh mình sạch sẽ gọn gàng cũng dễ chịu ,tập thể dục luôn mà nhiều lúc cũng chán và thấy nó vô ích lắm
Nguyen,Anh đã viết:Sẽ chỉ. Bây giờ luyện mấy miếng ấy đi!
phi đã viết:Í chà, mình mê ba cái này lắm
Ha ha, bác TA nhà ta chả nhẽ có tính dấu nghề , bác không cho em tí vốn thì buôn bán sao được, có đồng nào xào đồng ấy nhà nhẵn túi triền miên sao?
Kể cho các bác nghe cái này mẹ thấy hơi hay hay. Hôm trước mẹ áp dụng việc phạt Kiên ngồi một chỗ vì tội chạy đi chơi mẹ gọi không quay lại, hôm đó liên tục bị phạt lúc tối khoảng 3 lần, mỗi lần ngồi 3 phút. Khi bị mẹ giữ ngồi cậu giẫy khóc, nghỉ, rồi lại khóc, nghỉ, nghĩa là phản ứng cũng không quyết liệt lắm (mẹ thấy mừng là con cũng có chút khả năng chịu đựng ), mẹ tham khảo tư vấn của bác TA cho bác Lê Mộng Bảo, nói với con lý do con bị phạt nhưng quay mặt đi không nhìn con thì thấy con lúc lúc khóc rồi lại quay sang nhìn mẹ, cảm thấy con muốn nhìn vào mặt mẹ mà thấy vui vui Hôm qua là sinh nhật thì có nhiều anh chị em đến chơi, nhiều đồ chơi nên không biết có phải vì thế không nhưng con cũng cứ quanh quẩn trong nhà, không chạy lao ra khỏi phòng trốn đi chơi nữa. Dạo này còn bị mẹ sai việc ghê lắm: bỏ quần áo bẩn vào xô giặt, bỏ rác vào thùng, cất đồ đạc... trông chịu khó khiếp , nhưng cái vụ học thì chưa yên tâm được
Nguyen,Anh đã viết:Chả dấu đâu. Chỉ là dậy việc ít cho chắc, thay vì dồn một mớ mà học trò chả nhớ gì.
Em là điển hình của đối tượng "đầu chật" rồi, bác "dồn một mớ" là nó cũng trôi tuột hết thật đấy, nhưng khoảng 2-3 bài một lúc em nhớ được , xin bác nhiều hơn 1 bài để có cái còn chuyển khi thằng cu nhà ta ko thích cách đang dạy, tình huống này xảy ra trong hơn 90% buổi học mà bác
Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 9 khách.