mình có thể ......"nên người".
Em sẽ cố gắng nói ra những khó khăn đó vì em chẳng bao giơ nhớ hay chú ý lời mình đã nói dù nói ít nói.khi trong hoàn cảnh nào đấy khi tiếp xúc với người khác em chả biết nói gì chẳng biết gì hết
tiếp xúc với người khác em chả biết nói gì chẳng biết gì hết
nếu nói chuyện có biết thì trả lời thì nói chỉ nói cho qua chuyện rồi thôi không thể nào tiếp tục được nữa
Em không biết nói gì cảm ơn mọi người khi có được sự quan tâm giúp đỡ của mọi người dành cho em
chán
wabuon đã viết:em nói vậy thôi chứ nó đã ăn sâu vào con người em rồi muốn thay đổi khó lắm.mình chỉ biết để kìm nén nó và chấp nhận nó thôi.con người của em là như thế đó tâm trạng luôn thay đổi thất thường lúc thế này thế nọ .mỗi lần em nghĩ lại nhũng ngày em có biểu hiện tư kỉ rõ nhất là hôm đó em phải nghỉ ngoi đầu óc không nghĩ được chuyện khác . nó bắt đầu từ cái tuổi đẹp nhất ''đang phát triển và hình thành nên tính cách con người sau này '' lúc đó em học lớp 8.bây giờ thì em không có đủ sự giao tiếp tự nhiên như các bạn cùng trang lứa vì mình thiếu tiếp xúc thiếu cảm xúc ...không thể bắt kịp nữa.Khả năng giao tiếp của em có thể so sánh với một đứa trẻ8 tuổi phát triển khá ở nông thôn thôi. .còn các hoạt động khác thì mình có thể làm theo hoặc các giao tiếp bình thường cũng vậy nhưng nó cứng nhắc ...chắc mọi người cũng hiểu.
trinhhien đã viết:Me Bop vào đây đọc diễn đàn này: viewtopic.php ... 772dfcfe9d
wabuon đã viết:Chị đúng là chuyên gia .
Me Bop đã viết:Em vẫn đang băn khoăn chuyện Bốp đi học lắm, em cảm thấy con không được "vô tư" như trước nữa, ít tươi hơn, lại có vẻ chán ăn nữa. Mẹ đang định cố gắng rèn con ngồi một chỗ ăn để nhanh vào nếp ở lớp, cô đỡ phải chạy theo nhưng cu cậu còn phản đối hơn bình thường. Hôm qua về cô chị kể thấy em chạy ra sân lúc chị đang học ngoài đó, lúc sau thấy cô giáo chạy ra kéo tai lôi vào lớp, chiều bà đón không thấy cô kể về vụ này, hay cô quen rồi? Lớp mẫu giáo bé không có cái chắn cửa giống lớp trẻ, thế này có mà cô chạy theo cu cậu chết mệt, mà nhỡ lạc ra thì ... không dám nghĩ nữa .
Me Bop đã viết:Hôm nay mẹ đang tìm chỗ in mác áo có tên con, địa chỉ và điện thoại bố mẹ để đính vào các áo của con đây
Me Bop đã viết:bố mẹ đang có kế hoạch tiếp cận cô gần hơn để nói chuyện xem con thế nào, rồi tính tiếp vậy.
trinhhien đã viết:Me Bop đừng vội còn phải chờ thêm thời gian nữa để bé làm quen với cô và thích nghi với lớp mới xem sao rồi mới tính tiếp. Chưa thể kết luận được điều gì... Còn việc tập cho bé ngồi một chỗ ăn thì đúng ra mẹ tập từ nhỏ, còn để đến giờ thì mẹ tập sẽ không hiệu quả bằng các cô đâu... Cứ để các cô sẽ "khiến" dễ hơn rất nhiều...
trinhhien đã viết:Thường bố mẹ không để ý chứ nếu được nên tập cho bé nhớ được số ĐT của bố hoặc mẹ thì tốt.
Thường bố mẹ không để ý chứ nếu được nên tập cho bé nhớ được số ĐT của bố hoặc mẹ thì tốt.
Em muốn lắm nhưng "cái thằng không nói" nhà em bác bảo tập sao đây
Nói chuyện với em thì chả ai phải nghĩ gì đâu chị à vì em ngu nên họ nói đơn giản là được .Còn chị thì nói chuyện với em như là một bác sĩ khám bệnh và kê thuốc cho bệnh nhân rồi nên phải xem xét và đưa ra cách trị liệu mà.
Mỗi lần viết lên đây em vừa mất tập chung vừa nghĩ rồi xem di xem lại hàng tiếng đồng hồ mới xong đấy.?!Nếu mà noi chuyện trực tiếp thì cũng chậm kiểu này làm cho người nghe không có hứng. mà nếu than về bệnh của mình thì nhanh hơn nc.
Người lớn thì cũng tùy người tùy vào công việc .Em thấy mình nói chuyện với người lạ thì khó hơn người quen.Còn nói chuyện với nhóm thì lại càng khó.Vd như nếu gặp lại một nhóm bạn ngày trước cũng thân nhưng bây giờ ko ấy nữa thì cũng chả thể nói chuyện bình thường được
Thế hôm qua đi chơi đâu không?
Dạ không ,em biết đi đâu chứ .Em không nói từ đi chơi từ lâu rồi Nếu như em ở tp thì có thể đi chơi đâu đó rồi mà đi chơi thì phải ...có nhiều người mới thích.
Nguyen,Anh đã viết:Người ta có thể bày tỏ ý muốn bằng nhiều cách cơ mà. Không thích nói, chưa thích nói, không thèm nói... thì ta xếp số, xếp chữ.
Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 13 khách.