Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Mỗi chủ đề trong mục này như là một căn nhà phụ huynh dựng lên cho con mình. Mong mọi người cùng thăm hỏi hàng xóm, hỏi thăm tiến bộ của các bé và chia sẻ kinh nghiệm với nhau.

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Tôm trứng thối » T.Hai Tháng 6 21, 2010 2:46 am

Nguyen,Anh đã viết:Bạn có thể sẽ phải thi gan cóc tía vài lần, con khóc tổng cộng 10 tiếng thì chuyện mới ổn định đấy! Chuyện này thì mìh rành lắm, tại hồi bé mình khóc dai kinh lên được. Nhiều khi đang định nín thì có kẻ hỏi thăm, được thể khóc thêm! Mẹ mình nẩy ra chiêu mới: mỗi khi mình khóc, bà mở quạt cho mình mát, mở nhạc cho mình nghe, và cho cả cái bát to để muốn ói thì ói, xong bà đi chỗ khác. Lúc đấy, mình thấy khóc mà chả ai thương, lại còn được cung cấp điều kiện để thoải mái khóc nên mình nín mất!

Mà trẻ con khóc nở phổi, sợ gì? Kể cả khi chúng gào thảm thiết đến khản giọng, bố mẹ vẫn phải lì đòn hơn thì chúng mới biết đá vàng!


Em sẽ cố gắng duy trì vậy. Nhiều khi yếu lòng vì nghĩ mình rắn vậy con sẽ bị tổn thương vì nghĩ mẹ không yêu con, mẹ hắt hủi bỏ mặc con.

Về xoay tròn, nếu bạn có thể dụ trò gì khác là tốt. Nếu không, bạn cứ cho con quay, nhưng lấy cái quay ấy thành quà thưởng. Tiếc là bạn lại tiền đình tiền chùa nên mất thú vui quay vòng cùng con! Những lúc ấy thích lắm chứ, bỗng dưng mà thế giới lâng lâng, mờ ảo...

Chuyện gặm tay có lẽ bắt đầu từ ngứa lợi và hiện thì thành thói quen. Nhưng răng nhú ra thì chưa hẳn là hết ngứa đâu nhé, vì còn cả cái răng phải lòi ra cơ mà. Bạn cứ yên lặng kéo tay con ra, hoặc dúi vào tay con cái gì con thích.


Có lẽ chỉ có thể xử lý bằng cách cho nó chơi cái gì nó thích. Vì lần nào kéo tay nó ra nó cũng tức lên, đánh vào đầu mình, đánh mẹ và khóc.

Đây là nỗi lo sợ mất người thân của trẻ con. Nếu bạn phải đi nấu cơm, bạn sẽ phải để con xuống và nghe con khóc. Rồi thì con sẽ học ra rằng: ủa, mình khóc hay không khóc thì mẹ vẫn cứ ở bếp đấy thôi!


Thời gian trong ngày của em dành cho con rất ít. Vì tối em cho con đi học can thiệp nữa mà. Nên nếu cứ bỏ mặc con vậy có tội cho con lắm kô. Đôi khi em nghĩ là nó nhõng nhẽo chỉ vì muốn được mẹ âu yếm, yêu thương. Mẹ con ít gặp nhau nên nhu cầu đó là tự nhiên.

Bạn không có quyền mắng con đâu. Nếu vì công việc người ta giao cho mình, mình làm cho mệt rồi quay lại mắng con thì không công bằng cho con tí nào. Đành là mẹ đi làm 12 tiếng chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi con, nhưng có thể con sẽ đồng ý bớt ăn bớt mặc để mẹ không cáu gắt!
Khi áp lực tinh thần và thể chất lên cao, bạn cần phải biết. Và biết để làm gì? Để ngay lúc ấy bạn không tiếp tục để cho mình bị lún sâu hơn. Bạn có thể sẽ giao con cho bà, hoặc để cho con khóc, đóng cửa phòng lại. Bạn chỉ cần 5 phút, 10 phút để đầu óc dịu lại, rồi lại mở cửa ra với con. Mình biết điều này rất khó thực hiện. Nhưng bạn cố gắng tự thẩm định mình để biết lúc nào thì mình sắp quát mắng con. Cùng lắm, bạn nói nhỏ nhẹ: "Con không yêu mẹ à? Mẹ đuối quá rồi con ạ!" Nếu bạn giữ câu nói ấy cho những khi bạn mệt mỏi, câu nói ấy sẽ là dấu hiệu nhắc bạn rằng bạn sắp sửa nổi... khùng!
Những gì xảy ra cho bạn cũng xảy ra với mọi cha mẹ khác, bạn đừng nghĩ là mình dở, mình tệ. Vấn đề là biết thế thì mình cố tránh thôi. Cố lên nhé. Mắng con làm gì, con có hiểu hết đâu, chỉ tưởng mẹ chả yêu con nữa. (Bạn không thấy rằng có những người nói nhỏ nhẹ nhưng cũng đau thấu xương mình đấy sao?)


Em sẽ cố gắng như chị gợi ý.

Thôi đừng gắt nữa nhé. Mà nếu phải hát hay đếm thì có phải hơn là cứ bế hắn trên tay không? Thế bây giờ muốn mỏi mồm đếm hay muốn mỏi chân mỏi tay mỏi lưng bế nào? :D

Nhưng càng ngày bạn ý càng không hợp tác. CHo dù mẹ có hát, hay đếm hay rủ chơi trò gì đi nữa. Bạn ý khi nào phải thật là vui, đang thích chơi thì mới nhiệt tình đi bộ, chứ đang lười nhác, mệt vì thời tiết hay muốn mẹ âu yếm thì không tài nào dụ dỗ được và buộc cưỡng chế.Liệu có nên cưỡng chế thế không hay là nhượng bộ bạn ý ạ?

Nếu có ai tưởng mình bị thần kinh, mà mình giúp con bỏ được một thói hư, mình chả sợ. Ai nói, họ toét mồm họ ra! :D Thiên hạ vẫn chỉ là những người ngoaì, chả giúp đỡ hay ảnh hưởng gì được đến gia đình bạn.
Nói cho cùng, giữa việc họ tưởng bạn thần kinh, hay chê bai con bạn không biết nghe lời, bạn sẽ nhận tiếng xấu về phần bạn không? Hơn nữa, để dậy con, để hỗ trợ con, bạn sẽ làm mọi thứ cần thiết cơ mà! Nằm xuống đất năm mười phút chả chết thằng Tây nào đâu! Nằm đi, rồi sẽ thấy bầu trời là lạ (vì đã bao giờ được giời từ lề đường đâu? :lol: )

Em sẽ ngồi bệt ra đất.

Mình đồng ý với bạn là con biết ở đâu, lúc nào, có ai chung quanh thì mẹ sẽ hay nhượng bộ hơn. Chính vì thế, nếu bạn cho con thấy rằng: dù ở đâu, có ai chung quanh, vào lúc nào thì mẹ cũng buộc con phải làm những gì con cần làm, bạn sẽ có nhiều cơ hội thành công trong kế hoạch hỗ trợ hành vi của con.
Riên gnhững thành viên trong gia đình, bạn phải yêu cầu họ, xin họ đừng phá hỏng qui lệ mà bạn đã xây dựng để con có kỷ cương. Chẳng hạn, con đag bị phạt quay mặt vào tường, xin ông bà cô chú bố.. đừng cứu con ra nếu mẹ chưa cho phép. Nếu con không được ăn kẹo, xin đừng ai dấu kẹo cho con.


Em đã buộc phải dọn ra riêng vì các bà không làm theo em khi em không có nhà. Cơ bản là vẫn có sự thiếu hợp tác từ người xung quanh nên cái vụ này hơi khó xử lý. Nhiều khi giải thích mọi người nghĩ em nghĩ quá đà, hoang tưởng :(

Có điều nữa là, dạo này thời tiết rất xấu, bạn ý mệt mỏi, cộng với sự bướng bỉnh bị mẹ phản ứng khiến bạn ý cảm thấy bị mẹ bỏ rơi, cũng phần nào ảnh hưởng đến hứng thú trò truyện, bật âm của bạn ý. Hic hic..
Tôm trứng thối
 
Bài viết: 21
Ngày tham gia: T.Năm Tháng 3 11, 2010 6:20 pm

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Tôm trứng thối » T.Hai Tháng 6 21, 2010 2:47 am

Tôm trứng thối đã viết:
Nguyen,Anh đã viết:Bạn có thể sẽ phải thi gan cóc tía vài lần, con khóc tổng cộng 10 tiếng thì chuyện mới ổn định đấy! Chuyện này thì mìh rành lắm, tại hồi bé mình khóc dai kinh lên được. Nhiều khi đang định nín thì có kẻ hỏi thăm, được thể khóc thêm! Mẹ mình nẩy ra chiêu mới: mỗi khi mình khóc, bà mở quạt cho mình mát, mở nhạc cho mình nghe, và cho cả cái bát to để muốn ói thì ói, xong bà đi chỗ khác. Lúc đấy, mình thấy khóc mà chả ai thương, lại còn được cung cấp điều kiện để thoải mái khóc nên mình nín mất!

Mà trẻ con khóc nở phổi, sợ gì? Kể cả khi chúng gào thảm thiết đến khản giọng, bố mẹ vẫn phải lì đòn hơn thì chúng mới biết đá vàng!


Em sẽ cố gắng duy trì vậy. Nhiều khi yếu lòng vì nghĩ mình rắn vậy con sẽ bị tổn thương vì nghĩ mẹ không yêu con, mẹ hắt hủi bỏ mặc con.

Về xoay tròn, nếu bạn có thể dụ trò gì khác là tốt. Nếu không, bạn cứ cho con quay, nhưng lấy cái quay ấy thành quà thưởng. Tiếc là bạn lại tiền đình tiền chùa nên mất thú vui quay vòng cùng con! Những lúc ấy thích lắm chứ, bỗng dưng mà thế giới lâng lâng, mờ ảo...

Chuyện gặm tay có lẽ bắt đầu từ ngứa lợi và hiện thì thành thói quen. Nhưng răng nhú ra thì chưa hẳn là hết ngứa đâu nhé, vì còn cả cái răng phải lòi ra cơ mà. Bạn cứ yên lặng kéo tay con ra, hoặc dúi vào tay con cái gì con thích.


Có lẽ chỉ có thể xử lý bằng cách cho nó chơi cái gì nó thích. Vì lần nào kéo tay nó ra nó cũng tức lên, đánh vào đầu mình, đánh mẹ và khóc.

Đây là nỗi lo sợ mất người thân của trẻ con. Nếu bạn phải đi nấu cơm, bạn sẽ phải để con xuống và nghe con khóc. Rồi thì con sẽ học ra rằng: ủa, mình khóc hay không khóc thì mẹ vẫn cứ ở bếp đấy thôi!


Thời gian trong ngày của em dành cho con rất ít. Vì tối em cho con đi học can thiệp nữa mà. Nên nếu cứ bỏ mặc con vậy có tội cho con lắm kô. Đôi khi em nghĩ là nó nhõng nhẽo chỉ vì muốn được mẹ âu yếm, yêu thương. Mẹ con ít gặp nhau nên nhu cầu đó là tự nhiên.

Bạn không có quyền mắng con đâu. Nếu vì công việc người ta giao cho mình, mình làm cho mệt rồi quay lại mắng con thì không công bằng cho con tí nào. Đành là mẹ đi làm 12 tiếng chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi con, nhưng có thể con sẽ đồng ý bớt ăn bớt mặc để mẹ không cáu gắt!
Khi áp lực tinh thần và thể chất lên cao, bạn cần phải biết. Và biết để làm gì? Để ngay lúc ấy bạn không tiếp tục để cho mình bị lún sâu hơn. Bạn có thể sẽ giao con cho bà, hoặc để cho con khóc, đóng cửa phòng lại. Bạn chỉ cần 5 phút, 10 phút để đầu óc dịu lại, rồi lại mở cửa ra với con. Mình biết điều này rất khó thực hiện. Nhưng bạn cố gắng tự thẩm định mình để biết lúc nào thì mình sắp quát mắng con. Cùng lắm, bạn nói nhỏ nhẹ: "Con không yêu mẹ à? Mẹ đuối quá rồi con ạ!" Nếu bạn giữ câu nói ấy cho những khi bạn mệt mỏi, câu nói ấy sẽ là dấu hiệu nhắc bạn rằng bạn sắp sửa nổi... khùng!
Những gì xảy ra cho bạn cũng xảy ra với mọi cha mẹ khác, bạn đừng nghĩ là mình dở, mình tệ. Vấn đề là biết thế thì mình cố tránh thôi. Cố lên nhé. Mắng con làm gì, con có hiểu hết đâu, chỉ tưởng mẹ chả yêu con nữa. (Bạn không thấy rằng có những người nói nhỏ nhẹ nhưng cũng đau thấu xương mình đấy sao?)


Em sẽ cố gắng như chị gợi ý.

Thôi đừng gắt nữa nhé. Mà nếu phải hát hay đếm thì có phải hơn là cứ bế hắn trên tay không? Thế bây giờ muốn mỏi mồm đếm hay muốn mỏi chân mỏi tay mỏi lưng bế nào? :D

Nhưng càng ngày bạn ý càng không hợp tác. CHo dù mẹ có hát, hay đếm hay rủ chơi trò gì đi nữa. Bạn ý khi nào phải thật là vui, đang thích chơi thì mới nhiệt tình đi bộ, chứ đang lười nhác, mệt vì thời tiết hay muốn mẹ âu yếm thì không tài nào dụ dỗ được và buộc cưỡng chế.Liệu có nên cưỡng chế thế không hay là nhượng bộ bạn ý ạ?

Nếu có ai tưởng mình bị thần kinh, mà mình giúp con bỏ được một thói hư, mình chả sợ. Ai nói, họ toét mồm họ ra! :D Thiên hạ vẫn chỉ là những người ngoaì, chả giúp đỡ hay ảnh hưởng gì được đến gia đình bạn.
Nói cho cùng, giữa việc họ tưởng bạn thần kinh, hay chê bai con bạn không biết nghe lời, bạn sẽ nhận tiếng xấu về phần bạn không? Hơn nữa, để dậy con, để hỗ trợ con, bạn sẽ làm mọi thứ cần thiết cơ mà! Nằm xuống đất năm mười phút chả chết thằng Tây nào đâu! Nằm đi, rồi sẽ thấy bầu trời là lạ (vì đã bao giờ được giời từ lề đường đâu? :lol: )


Em sẽ ngồi bệt ra đất.

Mình đồng ý với bạn là con biết ở đâu, lúc nào, có ai chung quanh thì mẹ sẽ hay nhượng bộ hơn. Chính vì thế, nếu bạn cho con thấy rằng: dù ở đâu, có ai chung quanh, vào lúc nào thì mẹ cũng buộc con phải làm những gì con cần làm, bạn sẽ có nhiều cơ hội thành công trong kế hoạch hỗ trợ hành vi của con.
Riên gnhững thành viên trong gia đình, bạn phải yêu cầu họ, xin họ đừng phá hỏng qui lệ mà bạn đã xây dựng để con có kỷ cương. Chẳng hạn, con đag bị phạt quay mặt vào tường, xin ông bà cô chú bố.. đừng cứu con ra nếu mẹ chưa cho phép. Nếu con không được ăn kẹo, xin đừng ai dấu kẹo cho con.
[/quote]

Em đã buộc phải dọn ra riêng vì các bà không làm theo em khi em không có nhà. Cơ bản là vẫn có sự thiếu hợp tác từ người xung quanh nên cái vụ này hơi khó xử lý. Nhiều khi giải thích mọi người nghĩ em nghĩ quá đà, hoang tưởng :(

Có điều nữa là, dạo này thời tiết rất xấu, bạn ý mệt mỏi, cộng với sự bướng bỉnh bị mẹ phản ứng khiến bạn ý cảm thấy bị mẹ bỏ rơi, cũng phần nào ảnh hưởng đến hứng thú trò truyện, bật âm của bạn ý. Hic hic..[/quote]
Tôm trứng thối
 
Bài viết: 21
Ngày tham gia: T.Năm Tháng 3 11, 2010 6:20 pm

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Tôm trứng thối » T.Hai Tháng 6 21, 2010 2:49 am

Nguyen,Anh đã viết:Bạn có thể sẽ phải thi gan cóc tía vài lần, con khóc tổng cộng 10 tiếng thì chuyện mới ổn định đấy! Chuyện này thì mìh rành lắm, tại hồi bé mình khóc dai kinh lên được. Nhiều khi đang định nín thì có kẻ hỏi thăm, được thể khóc thêm! Mẹ mình nẩy ra chiêu mới: mỗi khi mình khóc, bà mở quạt cho mình mát, mở nhạc cho mình nghe, và cho cả cái bát to để muốn ói thì ói, xong bà đi chỗ khác. Lúc đấy, mình thấy khóc mà chả ai thương, lại còn được cung cấp điều kiện để thoải mái khóc nên mình nín mất!

Mà trẻ con khóc nở phổi, sợ gì? Kể cả khi chúng gào thảm thiết đến khản giọng, bố mẹ vẫn phải lì đòn hơn thì chúng mới biết đá vàng!


Em sẽ cố gắng duy trì vậy. Nhiều khi yếu lòng vì nghĩ mình rắn vậy con sẽ bị tổn thương vì nghĩ mẹ không yêu con, mẹ hắt hủi bỏ mặc con.

Về xoay tròn, nếu bạn có thể dụ trò gì khác là tốt. Nếu không, bạn cứ cho con quay, nhưng lấy cái quay ấy thành quà thưởng. Tiếc là bạn lại tiền đình tiền chùa nên mất thú vui quay vòng cùng con! Những lúc ấy thích lắm chứ, bỗng dưng mà thế giới lâng lâng, mờ ảo...

Chuyện gặm tay có lẽ bắt đầu từ ngứa lợi và hiện thì thành thói quen. Nhưng răng nhú ra thì chưa hẳn là hết ngứa đâu nhé, vì còn cả cái răng phải lòi ra cơ mà. Bạn cứ yên lặng kéo tay con ra, hoặc dúi vào tay con cái gì con thích.


Có lẽ chỉ có thể xử lý bằng cách cho nó chơi cái gì nó thích. Vì lần nào kéo tay nó ra nó cũng tức lên, đánh vào đầu mình, đánh mẹ và khóc.

Đây là nỗi lo sợ mất người thân của trẻ con. Nếu bạn phải đi nấu cơm, bạn sẽ phải để con xuống và nghe con khóc. Rồi thì con sẽ học ra rằng: ủa, mình khóc hay không khóc thì mẹ vẫn cứ ở bếp đấy thôi!


Thời gian trong ngày của em dành cho con rất ít. Vì tối em cho con đi học can thiệp nữa mà. Nên nếu cứ bỏ mặc con vậy có tội cho con lắm kô. Đôi khi em nghĩ là nó nhõng nhẽo chỉ vì muốn được mẹ âu yếm, yêu thương. Mẹ con ít gặp nhau nên nhu cầu đó là tự nhiên.

Bạn không có quyền mắng con đâu. Nếu vì công việc người ta giao cho mình, mình làm cho mệt rồi quay lại mắng con thì không công bằng cho con tí nào. Đành là mẹ đi làm 12 tiếng chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi con, nhưng có thể con sẽ đồng ý bớt ăn bớt mặc để mẹ không cáu gắt!
Khi áp lực tinh thần và thể chất lên cao, bạn cần phải biết. Và biết để làm gì? Để ngay lúc ấy bạn không tiếp tục để cho mình bị lún sâu hơn. Bạn có thể sẽ giao con cho bà, hoặc để cho con khóc, đóng cửa phòng lại. Bạn chỉ cần 5 phút, 10 phút để đầu óc dịu lại, rồi lại mở cửa ra với con. Mình biết điều này rất khó thực hiện. Nhưng bạn cố gắng tự thẩm định mình để biết lúc nào thì mình sắp quát mắng con. Cùng lắm, bạn nói nhỏ nhẹ: "Con không yêu mẹ à? Mẹ đuối quá rồi con ạ!" Nếu bạn giữ câu nói ấy cho những khi bạn mệt mỏi, câu nói ấy sẽ là dấu hiệu nhắc bạn rằng bạn sắp sửa nổi... khùng!
Những gì xảy ra cho bạn cũng xảy ra với mọi cha mẹ khác, bạn đừng nghĩ là mình dở, mình tệ. Vấn đề là biết thế thì mình cố tránh thôi. Cố lên nhé. Mắng con làm gì, con có hiểu hết đâu, chỉ tưởng mẹ chả yêu con nữa. (Bạn không thấy rằng có những người nói nhỏ nhẹ nhưng cũng đau thấu xương mình đấy sao?)


Em sẽ cố gắng như chị gợi ý.

Thôi đừng gắt nữa nhé. Mà nếu phải hát hay đếm thì có phải hơn là cứ bế hắn trên tay không? Thế bây giờ muốn mỏi mồm đếm hay muốn mỏi chân mỏi tay mỏi lưng bế nào? :D

Nhưng càng ngày bạn ý càng không hợp tác. CHo dù mẹ có hát, hay đếm hay rủ chơi trò gì đi nữa. Bạn ý khi nào phải thật là vui, đang thích chơi thì mới nhiệt tình đi bộ, chứ đang lười nhác, mệt vì thời tiết hay muốn mẹ âu yếm thì không tài nào dụ dỗ được và buộc cưỡng chế.Liệu có nên cưỡng chế thế không hay là nhượng bộ bạn ý ạ?

Nếu có ai tưởng mình bị thần kinh, mà mình giúp con bỏ được một thói hư, mình chả sợ. Ai nói, họ toét mồm họ ra! :D Thiên hạ vẫn chỉ là những người ngoaì, chả giúp đỡ hay ảnh hưởng gì được đến gia đình bạn.
Nói cho cùng, giữa việc họ tưởng bạn thần kinh, hay chê bai con bạn không biết nghe lời, bạn sẽ nhận tiếng xấu về phần bạn không? Hơn nữa, để dậy con, để hỗ trợ con, bạn sẽ làm mọi thứ cần thiết cơ mà! Nằm xuống đất năm mười phút chả chết thằng Tây nào đâu! Nằm đi, rồi sẽ thấy bầu trời là lạ (vì đã bao giờ được giời từ lề đường đâu? :lol: )


Em sẽ ngồi bệt ra đất. :D

Mình đồng ý với bạn là con biết ở đâu, lúc nào, có ai chung quanh thì mẹ sẽ hay nhượng bộ hơn. Chính vì thế, nếu bạn cho con thấy rằng: dù ở đâu, có ai chung quanh, vào lúc nào thì mẹ cũng buộc con phải làm những gì con cần làm, bạn sẽ có nhiều cơ hội thành công trong kế hoạch hỗ trợ hành vi của con.
Riên gnhững thành viên trong gia đình, bạn phải yêu cầu họ, xin họ đừng phá hỏng qui lệ mà bạn đã xây dựng để con có kỷ cương. Chẳng hạn, con đag bị phạt quay mặt vào tường, xin ông bà cô chú bố.. đừng cứu con ra nếu mẹ chưa cho phép. Nếu con không được ăn kẹo, xin đừng ai dấu kẹo cho con.


Em đã buộc phải dọn ra riêng vì các bà không làm theo em khi em không có nhà. Cơ bản là vẫn có sự thiếu hợp tác từ người xung quanh nên cái vụ này hơi khó xử lý. Nhiều khi giải thích mọi người nghĩ em nghĩ quá đà, hoang tưởng :(

Có điều nữa là, dạo này thời tiết rất xấu, bạn ý mệt mỏi, cộng với sự bướng bỉnh bị mẹ phản ứng khiến bạn ý cảm thấy bị mẹ bỏ rơi, cũng phần nào ảnh hưởng đến hứng thú trò truyện, bật âm của bạn ý. Hic hic..
Tôm trứng thối
 
Bài viết: 21
Ngày tham gia: T.Năm Tháng 3 11, 2010 6:20 pm

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Hai Tháng 6 21, 2010 9:25 pm

Ối giời mẹ nó vui tay bấm 5, 7 cái hay sao mà posted 2, 3 lần. :D

Em sẽ cố gắng duy trì vậy. Nhiều khi yếu lòng vì nghĩ mình rắn vậy con sẽ bị tổn thương vì nghĩ mẹ không yêu con, mẹ hắt hủi bỏ mặc con.


Cương quyết hơi khác với cứng rắn. Cứng rắn là không nhượng bộ, không thay đổi khi nên nhượng bộ và thay đổi. Cứng rắn là chỉ theo ý mình mà không để ý đến môi trường và khó khăn của con. Cương quyết là sau khi thẩm định xem con hàNh xử thế là vì sao, mình điều chỉnh môi trường, mình chọn cái này bỏ cái kia (chọn con khóc thay vì con đập đầu), rồi kiên trì bám theo kế hoạch.

Có lẽ chỉ có thể xử lý bằng cách cho nó chơi cái gì nó thích. Vì lần nào kéo tay nó ra nó cũng tức lên, đánh vào đầu mình, đánh mẹ và khóc.


Nhưng cái hắn thích cũng nên là những gì có tính giáo dục hoặc thể dục thay vì vô bổ, có hại (lấy cốc ném linh tinh, lấy sách vở xé chơi...).

Thời gian trong ngày của em dành cho con rất ít. Vì tối em cho con đi học can thiệp nữa mà. Nên nếu cứ bỏ mặc con vậy có tội cho con lắm kô. Đôi khi em nghĩ là nó nhõng nhẽo chỉ vì muốn được mẹ âu yếm, yêu thương. Mẹ con ít gặp nhau nên nhu cầu đó là tự nhiên.


Nhiều phụ huynh ở tình trạng của em lắm. Chị cũng thế thôi. Vì thế, tốt nhất là mình sử dụng những giờ có mặt với con một cách hiệu quả nhất. Không thể nghỉ làm để chơi với con, cũn gkhông thể bỏ can thiệp, phải không?

Em sẽ cố gắng như chị gợi ý.


Hứa rồi đấy nhé! Đã ít giờ với con lại còn gắt nó, tội nghiệp con lắm! Cố lên.

Nhưng càng ngày bạn ý càng không hợp tác. CHo dù mẹ có hát, hay đếm hay rủ chơi trò gì đi nữa. Bạn ý khi nào phải thật là vui, đang thích chơi thì mới nhiệt tình đi bộ, chứ đang lười nhác, mệt vì thời tiết hay muốn mẹ âu yếm thì không tài nào dụ dỗ được và buộc cưỡng chế.Liệu có nên cưỡng chế thế không hay là nhượng bộ bạn ý ạ?


Trò vui naò, quà thưởng nào rồi cũng lờn em ạ. Em nên có tí cưỡng chế để con tự lập mà đi thay vì cứ mẹ bế. Tuy nhiên, nếu thời tiết nóng kinh hồn hay lúc con đau bệnh, mệt mỏi, đó là lúc mình phải giúp con thôi.

Em sẽ ngồi bệt ra đất. :D


À, thế là từ đứng, giờ chịu ngồi xuống đất rồi hả? :D Ừ thì ngồi, rồi món ngồi lờn, mình sẽ nằm lăn ra! :lol: Làm cha mẹ, mình phải dở nhiều trò lắm em ạ!

Em đã buộc phải dọn ra riêng vì các bà không làm theo em khi em không có nhà. Cơ bản là vẫn có sự thiếu hợp tác từ người xung quanh nên cái vụ này hơi khó xử lý. Nhiều khi giải thích mọi người nghĩ em nghĩ quá đà, hoang tưởng :(


Nếu em đã dọn ra riêng, đó là bước quyết định gian nan mà em vẫn làm được. Phục em đấy! Hy vọng các bà không giận, mà có giận thì sau này sẽ hiểu cho mình. Em cũng đừng giận người chung quanh nhé.

Có điều nữa là, dạo này thời tiết rất xấu, bạn ý mệt mỏi, cộng với sự bướng bỉnh bị mẹ phản ứng khiến bạn ý cảm thấy bị mẹ bỏ rơi, cũng phần nào ảnh hưởng đến hứng thú trò truyện, bật âm của bạn ý. Hic hic..


đúng thế em ạ. Chị rất thông cảm cho nhóm trẻ của tụi mình những ngày trời oi bức, gió nồm gió chướng. Người lớn còn phát điên, huống gì trẻ con. Em để ý cho con uống nuước nhiều, tắm cho con nhiều để giữ nhiệt độ trong người mát mẻ.

Chị mới có một phụ huynh CCM đưa con sang Hoa Kỳ. Thằng bé phởn phơ khác hẳn lúc ở VN. Mình hiểu là thời tiết mát khiến chúng dễ chịu.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Tôm trứng thối » T.Tư Tháng 7 07, 2010 8:43 pm

Phù phù, bở hơi tai mới vào được. Không biết lần này có post nổi bài nữa không đây. :evil:

Nguyen,Anh đã viết:Ối giời mẹ nó vui tay bấm 5, 7 cái hay sao mà posted 2, 3 lần. :D

Tại em update , rồi nhấn chấp nhận thui. Mà lẽ ra update thì nó phải replace vào data cũ chứ nhỉ.

Cương quyết hơi khác với cứng rắn. Cứng rắn là không nhượng bộ, không thay đổi khi nên nhượng bộ và thay đổi. Cứng rắn là chỉ theo ý mình mà không để ý đến môi trường và khó khăn của con. Cương quyết là sau khi thẩm định xem con hàNh xử thế là vì sao, mình điều chỉnh môi trường, mình chọn cái này bỏ cái kia (chọn con khóc thay vì con đập đầu), rồi kiên trì bám theo kế hoạch.


Dạo này bạn ý bướng bỉnh và nghịch ngơm hơn. Cách đây 2 tuần ở lớp có một bạn mới hơn Tôm 1 tháng. Bạn này nói tốt rồi và nghịch khủng khiếp. Trộm vía Tôm thích chơi với bạn này. Đây là lần đầu tiên em thấy nó thích chơi với một bạn nào đó. Nó cũng bắt chước bạn nhiều, đặc biệt là ở trò giựt đồ chơi và đánh bạn (học gì không học học cái tính này có chết không cơ chứ). Về nhà cũng còn biết ra đón bạn hàng xóm đẩy vào nhà chứ không như trước là mặc kệ bạn nữa. Nhưng mà bướng bỉnh hơn trước rất nhiều. Chỉ làm những gì mình thích, không chịu nghe lời mẹ gì cả. Đi ngủ cũng phải giục vài lần, tắt đèn đi rồi mới chịu cất đồ chơi. Về nhà không chịu tự cất dép, hay lấy dép. Hôm nào vui vẻ lắm bạn ý mới làm. Cái gì mà không vừa ý là lăn ngay ra sàn nhà ăn vạ. Có mẹ đòi mẹ bế, mẹ không bế ngồi ra đường ăn vạ, mẹ kệ bỏ đi (trong tầm mắt hay ngoài tâm mắt cũng thế) thì bạn ý vẫn ngồi khóc, nhất định không đứng dậy. Cuối cùng mẹ thua, đành phải bế bạn ý. Cương quyết với bạn này khó quá chị ạ.

Nhưng cái hắn thích cũng nên là những gì có tính giáo dục hoặc thể dục thay vì vô bổ, có hại (lấy cốc ném linh tinh, lấy sách vở xé chơi...).


À, cái này thì không ạ. Em lấy đàn cho bạn ý chơi, hoặc lấy ô tô đồ chơi ra bật, hoặc lấy điện thoại cho nghe nhạc. Bạn ý rất thích nghe nhạc, và em luôn dùng nhạc để bạn ý thư giãn, xóa bỏ cơn stress. Hôm nào đi ngủ, bật đúng bài bạn ý thích là cười ra điều xung sướng lắm. CŨng có bài thích bài không thích mà. Mà đã nghe là phải nghe hết bài, cắt ngang của bạn ý là bạn ý cáu liền.
Trộm vía dạo này biết hát vuốt đuôi theo mẹ và cô. Ví dụ mẹ hát bài chúc bé ngủ ngon, bạn ý ngân nga đúng từ cuối cùng, rất đúng nhạc nhé, chỉ mỗi tội từ thì kô đúng, chỉ có mẹ hiểu bạn ý nói gì. Cũng biết gọi tên cô giáo ở lớp rồi. Có một lần bạn ý đã gọi "Mẹ ơi". Mẹ như bay lên mây. Nhưng mới chỉ có 1 lần thôi.

Nhiều phụ huynh ở tình trạng của em lắm. Chị cũng thế thôi. Vì thế, tốt nhất là mình sử dụng những giờ có mặt với con một cách hiệu quả nhất. Không thể nghỉ làm để chơi với con, cũn gkhông thể bỏ can thiệp, phải không?


Em đã cố gắng rùi chị ạ. Nhưng thực lòng vẫn thấy tội lỗi với con quá vì vẫn ko có thêm thời gian cho con. Cuối tháng này sẽ nghỉ việc một tuần. Chắc bạn ý sẽ vui lắm. Ở nhà với mẹ, lúc nào cũng để ý mẹ, dù đang chơi hay làm gì. Mẹ đi mất là tìm, gọi ngay. Em cũng nhớ bạn ý lắm. Đêm ngủ hai mẹ con quấn lấy nhau, nhìn bạn ý vênh mặt lên ngủ mà mẹ đỏ mắt vì thương. Hôm qua sinh nhật bạn ý mà bạn ý bị sốt. Khổ thân quá cơ. Sáng nay dậy chỉ muốn mẹ ôm ấp, bế bồng, mẹ chiều ý bạn ý hết. Đang mệt mà chị. Nhưng trộm vía bạn ý vẫn cố gắng lật đật đi lấy đồ chơi ra để chơi, nhìn mẹ, cười thích trí.

Hứa rồi đấy nhé! Đã ít giờ với con lại còn gắt nó, tội nghiệp con lắm! Cố lên.


Em vẫn cố gắng. Nhưng vẫn có lúc tái phạm. Hị hị : :(

Trò vui naò, quà thưởng nào rồi cũng lờn em ạ. Em nên có tí cưỡng chế để con tự lập mà đi thay vì cứ mẹ bế. Tuy nhiên, nếu thời tiết nóng kinh hồn hay lúc con đau bệnh, mệt mỏi, đó là lúc mình phải giúp con thôi.

Dạo này bạn ý có vẻ chịu đi bộ rồi. Mà nhiều khi thích tự đi, không cần mẹ dắt. Có điều rất nguy hiểm vì cứ chạy khắp đường thôi. Đến chân cầu thang là tụt xuống đòi tự đi rồi. Mẹ đêm từng bậc thang bạn ý bước, bạn ý cũng bắt đầu tập nhại theo rồi. Nghe bạn ý bập bẹ mà sung sướng cõi lòng. :D

À, thế là từ đứng, giờ chịu ngồi xuống đất rồi hả? :D Ừ thì ngồi, rồi món ngồi lờn, mình sẽ nằm lăn ra! :lol: Làm cha mẹ, mình phải dở nhiều trò lắm em ạ!

Cái này chưa thử được lần nào. Chẹp chẹp

Nếu em đã dọn ra riêng, đó là bước quyết định gian nan mà em vẫn làm được. Phục em đấy! Hy vọng các bà không giận, mà có giận thì sau này sẽ hiểu cho mình. Em cũng đừng giận người chung quanh nhé.

Yes, madam.
đúng thế em ạ. Chị rất thông cảm cho nhóm trẻ của tụi mình những ngày trời oi bức, gió nồm gió chướng. Người lớn còn phát điên, huống gì trẻ con. Em để ý cho con uống nuước nhiều, tắm cho con nhiều để giữ nhiệt độ trong người mát mẻ.

Chị mới có một phụ huynh CCM đưa con sang Hoa Kỳ. Thằng bé phởn phơ khác hẳn lúc ở VN. Mình hiểu là thời tiết mát khiến chúng dễ chịu.
[/quote]
Thời tiết Hà nội mấy hôm nay lại nóng khủng khiếp, bạn ý uể oải lắm nhưng vẫn ham chơi.
Tôm trứng thối
 
Bài viết: 21
Ngày tham gia: T.Năm Tháng 3 11, 2010 6:20 pm

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Năm Tháng 7 08, 2010 1:20 am

Chào em, con có tiến bộ dù là chút chút, chị hy vọng em sẽ có thêm nghị lực để tiếp tục cố gắng. Trời nóng, chắc là cu cậu mệt hơn. Em chịu khó giữ cho con mát mẻ. Chị nghĩ cứ lâu lâu lại cho con vào dội gáo nước mát cũng tốt.

Trời HN nóng, nhiều khi bác còn sợ hơn cả MĐức nữa cơ. Khổ thật. Mỗi lần nóng là cứ trợn cả mắt lên, thở không ra hơi, tim đập loạn xạ. Rối loạn này gọi là rối loạn nóng lạnh hay sao ấy.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi phi » T.Năm Tháng 7 08, 2010 10:29 am

Nguyen,Anh đã viết:Chào em, con có tiến bộ dù là chút chút, chị hy vọng em sẽ có thêm nghị lực để tiếp tục cố gắng. Trời nóng, chắc là cu cậu mệt hơn. Em chịu khó giữ cho con mát mẻ. Chị nghĩ cứ lâu lâu lại cho con vào dội gáo nước mát cũng tốt.

Trời HN nóng, nhiều khi bác còn sợ hơn cả MĐức nữa cơ. Khổ thật. Mỗi lần nóng là cứ trợn cả mắt lên, thở không ra hơi, tim đập loạn xạ. Rối loạn này gọi là rối loạn nóng lạnh hay sao ấy.


Ở HN nóng và độ ẩm cao hơn trong SG nên cái nóng cũng dữ dội hơn. Nghe nói đập quả trứng xuống vỉa hè là thành trứng ốp la đấy. :roll:
Lạnh thì mình không sợ, vì càng lạnh thì càng mặc thêm áo ấm vào, chứ nóng mà đã cởi hết 100% rồi vần nóng thì làm sao đây? Chẳng lẽ xuống hồ ngâm như hà mã :lol:
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Bé Minh Đức, chậm nói, bs yêu cầu theo dõi tự kỷ

Gửi bàigửi bởi Tôm trứng thối » CN Tháng 7 11, 2010 7:45 pm

phi đã viết:
Nguyen,Anh đã viết:Chào em, con có tiến bộ dù là chút chút, chị hy vọng em sẽ có thêm nghị lực để tiếp tục cố gắng. Trời nóng, chắc là cu cậu mệt hơn. Em chịu khó giữ cho con mát mẻ. Chị nghĩ cứ lâu lâu lại cho con vào dội gáo nước mát cũng tốt.

Trời HN nóng, nhiều khi bác còn sợ hơn cả MĐức nữa cơ. Khổ thật. Mỗi lần nóng là cứ trợn cả mắt lên, thở không ra hơi, tim đập loạn xạ. Rối loạn này gọi là rối loạn nóng lạnh hay sao ấy.


Ở HN nóng và độ ẩm cao hơn trong SG nên cái nóng cũng dữ dội hơn. Nghe nói đập quả trứng xuống vỉa hè là thành trứng ốp la đấy. :roll:
Lạnh thì mình không sợ, vì càng lạnh thì càng mặc thêm áo ấm vào, chứ nóng mà đã cởi hết 100% rồi vần nóng thì làm sao đây? Chẳng lẽ xuống hồ ngâm như hà mã :lol:


Dạo này hệ thống làm sao ý các bác ạ. Em cứ phải ra ra vào vào đến cả chục lần mới post được bài ý.
HN mấy bữa nay cũng oi bức, nóng nực lắm, em cho Minh Đức nằm điều hòa thì bạn ý bị ho, bắt đầu sốt từ chính đêm sinh nhật bạn ý. Khó khăn lắm mới lên được 12.4kg, nhưng sau trận ốm này lại về mức <12kg rồi. Chán quá cơ. Mấy hôm ốm bạn ý cũng nghỉ học, ở nhà chỉ lèo nhèo bắt mẹ bế thôi. Đêm thì sốt cao, đau mỏi người nên quấy lắm.
Ôi, cái thời tiết chết người này, bao giờ mới hết đây. :(

Có một vấn đề là 2 tuần nay em rủ thêm cô giáo dạy Mính Đức về ở cùng , cô giáo dạy ở trường mầm non ý ạ. Bạn ý có vẻ bị xì trét vì việc này. Có cô ở nhà thì ko chơi đùa gì cả, nếu không có cô thì vui vẻ chơi đùa, đi lại, nói bi bô với mẹ. Phải chăng em đã sai lầm khi rủ cô về ở cùng, tự nhiên gây áp lực cho con? Hic hic, bây giờ đang ân hận lắm đây mà chưa biết phải giải quyết thế nào hai bác ạ. Mấy hôm ốm chỉ muốn mẹ bế đi chỗ nào không có cô thôi. Làm thế nào để bé không sợ cô khi ở nhà nữa các bác nhỉ?
Tôm trứng thối
 
Bài viết: 21
Ngày tham gia: T.Năm Tháng 3 11, 2010 6:20 pm

Trang vừa xem

Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.60 khách.

cron