Post trước em có vui mừng thông báo với chị việc cháu nhà em có thể phát âm được vài từ. Đến hôm nay thì lại thấy buồn vì những từ cháu đã có thể phát âm được yêu cầu thì bé ko nói nữa. Như số 5 cháu có thể nói "ăm" khi mẹ đọc số 5. "Cá", "gà" chắc chắn cháu nói được thì nay ko nói nữa. Khi mẹ đưa hình con cá lên thì cháu chỉ chỉ vào người, trước nay mẹ hay chơi trò "cá đang bơi ngoài đại dương, bơi bơi, cá lao vào cắn con, cắn con (dí con cá vào người cháu)" cháu rất thích trò này, cười tít luôn.
Khi được gọi tên trước, cháu biết "dạ" nay, thay vào đó cháu "á", "ạ" hoặc kêu lên 1tiếng yêu cầu nói dạ lại thì cháu sẽ nói "dạ, dạ, dạ".
Cháu rất lười nói, thích thì nói, không thích thì ko chịu. Biết chỉ ngón trỏ nhưng hay cầm tay người khác để chỉ vào những thứ cháu thích. Có thể nói chuẩn những từ sau (đúng hoàn cảnh): khi gọi - biết dạ, muốn xin - biết ạ, khi yêu cầu nói bye bye - nói về, bảo chào - nói chào (có lúc nói, lúc không), quả cam - nói am. Biết xếp khoảng 15 chữ cái vào bảng chữ cái gỗ. Xếp đúng 10 số vào bảng gỗ.
Cháu hay nói khi được cô giáo yêu cầu hơn chị ạ.
Nhóm trẻ của chúng ta không thấy lợi ích của việc dùng lời để giao tế. Đấy là điểm yếu của chúng. Mình sẽ phải ôn luyện liên tục em ạ. Em ghi lại hết những gì con đã nói được, và tiếp tục kiên nhẫn tạo tình huống cho con nói lại nh4ưng từ ấy. Việc con nghe lời cô giáo hơn thì dĩ nhiên rồi, nếu không chả ai mở trường hay gởi con đi học làm gì. Con mình sinh ra, chúng lại chả sợ mình, nhiều khi nghĩ cũng tức nhỉ.
Ở nhà lúc ngồi vào bàn học, em sẽ giới thiệu một loạt các tranh (khoảng 15~20 thẻ) cháu rất thích thú, nhưng đến phần đặt 2 tranh một để đưa theo yêu cầu của mẹ thì cháu thường là làm qua quýt nhanh chóng cho xong bài (mối buổi chỉ 5 cặp tranh, từng đôi một), yêu cầu cháu đưa cho mẹ thẻ tranh yêu cầu. Em thường hỏi thẻ tranh mà cháu có vẻ thích để cháu đưa đúng, rồi em sẽ khen cháu (độ chính xác là 80%). Không biết cách làm này của em có đúng không chị nhỉ?
Đúng, em cố tiếp tục duy trì nhé. Đây là cách để dậy kiến thức, luyện cả khả năng nghe/hiểu lời nói.
Hôm qua, Em giới thiệu một thẻ tranh vẽ hình cái áo. Em giới thiệu với con "đây là cái áo". Em thấy cháu cầm áo mình đưa lên. Ôi! em mừng hết biết, lập tức khen con "Đúng rồi, đây là áo của con" và hỏi lại một lần nữa "áo đâu?" cháu lại cầm áo của mình lên. Trong lúc học, có một cặp tranh em hỏi bé có vẻ không thích, nên sốt ruột muốn kết thúc bài học bé khua tay làm rơi thẻ tranh xuống bàn. Em yêu cầu "con nhặt lên cho mẹ" bé cũng trèo xuống lấy đưa cho em, rồi lại ngồi lên bàn học tiếp. Đến sáng nay em hỏi lại " Áo của con đâu?" phải hỏi đến 3 lần cháu mới cầm áo của mình đưa lên.
Cứ kiên nhẫn em ạ.
Còn việc này nữa chị ạ! Cháu chưa phân biệt được người thân trong gia đình. Khi yêu cầu đưa cho ai vật gì, phải chỉ vào người đó cháu mới đưa chính xác được. Hoặc người được đưa phải nói thật to lên "đưa cho bố/mẹ/bà nào" thì cháu mới mang đến đưa đúng người. Em phải dạy cháu như thế nào trong trường hợp này hả chị? để cháu có thể phân biệt được ai là ai? Bên cạnh đó, cháu cũng không phân biệt được ai là người lạ. Có khi mẹ dẵn đi chơi, các bác hàng xóm hỏi hoặc giả như muốn bế thì bé sẽ tránh và ôm chầm lấy mẹ. Nhưng khi đi chơi ở chỗ lạ bé có thể tiến đến chơi, ôm người lạ chưa từng gặp bao giờ? Phải làm sao hả chị?
Người thân trong nhà thì em làm hình rồi dậy như em dậy cặp thẻ tranh ấy! Còn dậy lạ quen, em sẽ phải nói liên tục: người lạ, không được!
Cháu rất ít khi đòi ăn, uống. Người lớn thường đến giờ là cho ăn, uống thôi. Cũng có lúc người lớn mải việc quên, cháu bị đói cháu cầm gói mỳ dúi vào tay bà, hoặc chỉ vào gói mỳ. Hôm trước 2 mẹ con đi công viên, thấy có hàng xúc xích cháu dừng lại chỉ để mẹ mua cho. Như vậy là chỉ khi cháu thực sự đói/khát (có nhu cầu) cháu mới thể hiện phải không chị? Vậy là phải bỏ mặc đến khi cháu có nhu cầu mới đáp ứng chị nhỉ, chứ cứ kiểu người lớn phục vụ tận nơi thì biết đến bao giờ...Nhưng đợi đến khi bé có nhu cầu thì giờ giấc sinh hoạt sẽ đảo lộn mất. Làm sao đây???
Ha ha, mẹ nó nghiệm ra rồi à? Ông Pavlov ngày xưa để cho mấy chú khuyển đói meo rồi là thí nghiệm om xòm. Mình chả được ví con với thí nghiệm của ông ấy, nhưng trẻ con phải có nhu cầu thì mới giao tiếp, xin, đòi, chỉ, nói... Em không phải là bỏ mặc con, nhưng cầm cầm lại thay vì đáp ứng mọi thứ trước khi con cần. Em cũng không hẳn phải dời giờ ăn từ 6 giờ đến 8 giờ, nhưng em cứ dọn bữa vào đúng giờ của gia đình, rồi không gọi nói gì con cả. Khi con thấy mùi thức ăn, nghe bát đũa khua, thấy gia đình ngồi vào, con sẽ chạy lại thôi!
Ban ngày, người lớn ke giờ rồi dẵn cháu đến chỗ ngồi bô yêu cầu cháu "mở nắp bô, ngồi vào bô" để tè ngon lành sau đó "đậy nắp, cất đi" (đi nặng thì ko chịu ngồi bô cháu thích đứng khi đi nặng hơn vì cháu bị táo ), đêm thì tuyệt nhiên không chịu ngồi bô, đóng bỉm thì cháu ko thích toàn dựt ra chị ạ. Em phải bế lên xi vào chậu (thường thì khóc một lúc, nhưng cương quyết thì cháu cũng tè. Có khi đúng lúc cháu có nhu cầu thì cháu đi tè ổn. Có khi vào lúc ko có nhu cầu cháu cũng cố dặn ra một chút). Em xin lỗi vì miêu tả vụ này kỹ quá. Thương lắm mà con đã biết gọi đâu nên mẹ cứ ke giờ rồi "cưỡng chế". Có hôm mẹ mệt ngủ quên thì con tè dầm, rồi khóc mẹ tưởng con quấy hư thì lại mắc mỏ một lúc lâu vô tình xờ vào quần rồi thì mới biết là con gọi ướt quần. Mà, chị TA ơi! Ban ngày em để ý khi cháu có nhu cầu đi tè là cháu xờ xờ vào chỗ kín chị ạ.
Em muốn mô tả cái... quái gì chị cũng đọc (hì hì miễn là về con, và thích ứng với mục đích giáo dục).
Em làm cho con cái thời khóa biểu đi, giờ nào thì phải đi tè. Mới đầu con sẽ cự nự, khóc lóc. Rồi con sẽ quen đi. Mà thời khóa biểu có hình ảnh cho con hiểu nhé, vì con sẽ là người lại xem và biết đã đến lúc phải ngồi bô hay chưa. Vì con còn bé chưa biết đọc giờ, em lấy bút vẽ hình cái đồng hồ với vị trí kim, và dạy con so hình ấy với đồng hồ treo tường. Gia đình không sử dụng đồng hồ treo tường mà dùng đồng hồ số thì em vẽ số.
Đêm cháu ngủ thẳng giấc nhưng trước khi đi được vào giấc ngủ thì cháu trằn trọc, vật vã. Em thường dỗ dành, gãi lưng, chân hay vỗ mông cho con, nhưng cháu cũng không thể nằm yên mà ngủ được, cứ vật bên nọ, rồi vật bên kia, quấy khóc. Em nhọc quá mặc kệ, khóc một hổi, gào một hồi rồi tự nín tự ngủ. Em có ác quá không chị nhỉ? Mọi người trong nhà nghe cháu khóc thì rất sốt ruột và xót xa yêu cầu em dỗ cháu (nhưng mà em đã dỗ rồi, không được) em làm lơ. Cũng có hôm buồn ngủ quá thì cháu ngủ ngon lành. Lắm lúc thấy mình giải thích mà sao con không chịu hiểu. Nhưng khi mình nặng lời, đánh mắng, lờ đi không quan tâm thì cháu lại nghe theo. Thực tâm thì em chẳng muốn mẹ là "bà la sát" của con tẹo nào nhưng lại là nhưng ....
Người Mỹ họ chả dỗ đâu em ạ, mà rồi em thấy họ cũng lớn lên trở thành những công dân có tính nhân bản cao, có lòng thương người (cái thiên tai quái nào ở đâu cũng thấy người Mỹ góp tiền!). Lý do họ khong dỗ con ngủ là vì trẻ con nên tự đưa mình vào giấc ngủ. Em gãi lưng, vỗ mông... nhiều khi lại là lối làm cho con tỉnh ngủ. Và chính em thấy đấy: em lờ đi thì con lại nghe lời hơn. Chị phản đối cái "nặng lời, đánh mắng" nhưng ủng hộ "lờ đi".
Em hỏi vì sao em giải thích mà con không hiểu. Giời ạ, nó hiểu được thì còn nói làm quái gì nữa hả mẹ nó? Em đừng nói nhiều làm gì, chỉ cần ngắn gọn cho con khỏi bị quá tải âm thanh.
Em giải thích với gia đình rằng không phải em ác độc gì, nhưng càng vỗ thì con càng thức. Con khóc rồi mệt thì ngủ, dần dần con sẽ ít khóc đi. Cùng lắm, em cho con đi bộ trước khi ngủ để con xả hết năng lượng dư.
Cố lên nhé.