Sao giống mình thế ...đánh con xong lại khóc ! Hy vọng Tom mau tiến bộ cho mẹ vui lòng
phtran1302
Mà bạn ý không thích chơi xếp hình gì cả. Vẫn cư thích mấy cái đàn nhạc và mấy thứ quay tròn như quạt, bánh xe..hic hic
Làm thế nào để khắc phục những tính xấu này đây???
Và có một vấn đề rất nan giải là con càng ngày càng có những phản ứng thái quá khi không hài lòng là vẫn tự đánh mình, và hờn khóc rất lâu không nín (có khi phải đến cả tiếng đồng hồ). Thấy người khác dỗ dành lại càng khóc tệ
Và một tuần gần đây lại có vẻ thích thú với trò tự quay tròn. Cứ chóng mặt ngã lại đứng lên xoay tiếp. Con hay gậm tay của mình nữa.
Con lười vận động quá thể, không thích tự đi bộ đến lớp bao giờ. Có lần phải cưỡng chế con mới đi mà khóc suốt quãng đường từ lớp về nhà. Phản ứng lại việc mẹ bắt đi bộ bằng cách ngồi sụp xuống , không đi nữa...
Bạn mô tả, và chính bạn thấy để không "khóc tệ" thì bạn nên làm gì rồi đấy: Làm Lơ! Tuy vậy, khi con tự đánh mình, bạn giữ tay con để con không gây nguy hiểm cho bản thân con. Mắt bạn vẫn không nhìn con và không than van, không nài nỉ, không phân trần gì cả. Âm thanh lúc ấy có thể là vô ích.
Những gì con đòi, bạn thấy không thể chiều theo, bạn sẽ nhất định không chiều theo. Như thế con mới hiểu ra cái gì đòi được, cái gì không được dù con có vật mình vật mẩy đến đâu.
Cả hai đều là rối loạn cảm giác. Bạn không muốn con quay tròn rồi chóng mặt, ngã, nguy hiểm, bạn nên giúp con quay. Bạn có thể ôm con lên ngồi ghế xoay và hai mẹ con xoay. Coi chừng chính mẹ chóng mặt ngã trước đấy nhé. Khi xoay 10 vòng, bạn thấy bắt đầu chóng mặt, bạn chỉ cần xoay 1/2 vòng ngược lại là hết ngay. Về gặm tay, bạn quan sát xem con gặm ngón nào hay phần naò của tay, gặm vào lúc nào, có nguyên nhân gì không?
Nếu bé không gầy gò, ốm yếu hoặc quá béo đến độ... lê khong nổi thì bạn nên tiếp tục tập cho con đi bộ. Đó là môn thể dục tuyệt vời cho mọi lứa tuổi mà! (HÌ hì, bác nói thế chứ bác có thể sẽ lái xe 3 vòng chỉ để tìm chỗ đậu cho gần)! Bạn có thể khôngn cần bắt con đi suốt quãng đường ngay ngày đầu. Con đi 20 chục bước, mẹ bế con 5 bước, rồi con lại đi 20 bước, mẹ lại bế 5 bước. Cũng là cách tốt để học đếm!
Nếu con ngồi sụp xuống, đừng vội dọa "Bỏ đấy một mình, tôi về đây!" Bạn chỉ nên dọa khi bạn sẽ làm điều đó thật. Đừng dọa xong, đi ba bước rồi quay lại. Lời đe dọa cho những thứ khác sẽ không hiệu quả.
Mình đã tùng đi bộ với 1 chú chàng xinh xinh, béo béo. Rồi hắn nằm vật ra, biểu tình, không chịu đi. Mình không dọa vì không thể bỏ hắn ở đó. Mình bèn nằm theo, ngáy khò khò. Đã thế, mình còn gác chân gác tay lên hắn y như mình ngủ say vậy. Hắn thấy mình ngủ, sợ quá bèn la lên: "Ms. Nguyen, go, go. Go back. Go go go! Cô Nguyễn, đi, đi nào. Đi về. Đi, đi, đi nào!" Ms. Nguyễn thì khoái quá, đi liền và tiếc cho cái áo tim tím dính đầy đất.
Ngày hôm sau, đang đi, mình tự lăn ra đất. Chú chàng kia lắp bắp rú lên: "Ms. Foster! Ms. Nguyen bad! Cô Foster, cô Nguyễn hư". Ha ha, mình thắng. Còn cô Foster theo đúng kế hoạch, dẫn cả lớp trở lại: "Ms. Nguyen, I count to 3, you have to get up or you will lose your sand playing time. Cô Nguyễn, tôi đếm đến 3, cô không đứng lên là cô mất giờ chơi cát đấy!" Ms. Nguyễn ứ ứ, dẫy dẫy đúng kiểu tk, rồi đứng lên! Ha ha, mình thắng!
mình có cảm giác bạn ý sợ mẹ bỏ rơi, thấy mẹ là bám riết không rời.Chỉ thích mẹ bế, mẹ ôm thôi.
phi đã viết:mình có cảm giác bạn ý sợ mẹ bỏ rơi, thấy mẹ là bám riết không rời.Chỉ thích mẹ bế, mẹ ôm thôi.
Chào bạn,
Mình có 3 thắc mắc:
1) Nếu bé ngồi lỳ xuống đất không chịu đi, mà bạn lại cứ bỏ đi đằng trước thì bé có chạy theo không? Cái lỳ của bé có to hơn cái sợ mẹ bỏ rơi không?
2) Cùng ý đó, nếu bé xoay vòng vòng, bạn nói: "mẹ không thích xoay, mẹ đi đây". Rồi mẹ đi thật, thì bé có ngưng không?
3) Có khi nào bé xoay vòng hoặc ngồi lỳ xuống đất vì biết lúc đó mẹ sẽ ngồi xuống chơi với mình hoặc biết lúc đó mẹ sẽ quan tâm tới mình không?
Thực ra kệ để bạn ý khóc thì cũng có hiệu quả đấy, nhưng mà bạn ý sẽ khóc rất lâu, và tỉ tệ mãi không nín, có lần mình đã nhìn đồng hồ, đến gần 1.5 giờ đồng hồ , cứ khóc to rồi lại thổn thức rồi lại nín lại khóc to rồi thổn thức . Cứ thế cho đến khi mệt và ngủ đi. Có hôm nửa đêm cũng thế, chờ mãi bạn ý không nín, mẹ chán ra chỗ khác ngồi, bạn ý sợ quá khóc to hơn. Mẹ chờ một lúc vào, ngỏ ý bế bạn ý, bạn ý giơ tay ra theo mẹ và ngủ. Nhưng đến lần thứ hai thì bạn ý theo mẹ, nhưng vẫn khóc tỉ tê không nín. Bực quá mẹ chẳng dỗ nữa , cuối cùng sau tổng cổng hơn 1 tiêng đồng hồ từ khi bắt đầu khóc, bạn ý lại mệt vả ngủ thiếp đi. Để bạn ý khóc nhiều quá cũng thấy tội lắm cơ, với lại nếu ở nhà với các bà thì bạn ý sẽ rất ngoan cố. Mẹ cháu cũng đang cố gắng để duy trì cách đối phó này.
Bạn ý quay tròn tối đa là năm vòng, mệt quá thì cũng thôi, hoặc mẹ dụ dỗ vào trò gì đó thì bạn ý cũng thôi.Nhưng mình để ý, gần đây bạn ý xoay nhiều, nhất là khi bức xúc. Mình đang cố gắng khắc phục bằng cách mời bạn ý chơi một trò chơi khác. Chứ mình tiền đình kém, chắc không quay cùng bạn ý được . Còn về vấn đề gặm tay thì bạn ý gặm cả 5 ngón, cứ lúc cho vào miệng 3 ngón, lúc chỉ có ngón cái.Trước thì khi bạn ý mọc răng bạn ý gặm tay. Sau dần cứ thấy gặm vậy không bỏ, mặc dù cái răng đã nhú hẳn ra khỏi lợi.
Có điều là, mình có cảm giác bạn ý sợ mẹ bỏ rơi, thấy mẹ là bám riết không rời.Chỉ thích mẹ bế, mẹ ôm thôi. Mà mẹ thì không thể bế và ôm bạn ý suốt được nên bạn ý rất hay bị cáu gắt và thất vọng khi mẹ bỏ bạn ý xuống, không bế hoặc giao cho người khác. Nguyên nhân thì vì mẹ đi làm suốt ngày (12 tiếng mỗi ngày), về nhà lại phải làm những việc khác, mà nhà chỉ có mẹ và bạn ý là chính. Thương bạn ý nhiều lắm, nhưng mẹ chỉ có hai cánh tay, hai cái chân và một cơ thể, lại còn yếu ớt nữa. Làm sao để bạn ý hiểu được là mẹ yêu bạn ý và k bao giờ bỏ rơi bạn ý đây.
Dạo này quá nhiều việc , mẹ mệt mỏi sinh ra hay cáu gắt nữa. Mẹ mắng nhiều làm bạn ý tủi thân. Nghĩ mà thương bạn ý quá. Tủi thân nhưng khi mẹ vỗ về thì khóc, rồi sau đó là ôm chặt mẹ không buông. Lúc tức lên thật thì xua tay đuổi mẹ đi...Nhìn bạn ý có lúc mẹ đã khóc nhè thật ý, lúc đó bạn ý chỉ ngơ ngác nhìn thôi.
Trước đây dụ dỗ chơi dung dăng dung dẻ bạn ý rất thích và đi rất nhiều. Sau có vẻ bạn ý phát hiện ra đó là mẹ dụ dỗ để bạn ý đi bộ nên dụ thế nào bạn ý cũng không đi, mà đã bế lên tay rồi thì nhất định lấy chân quặp chặt mẹ không xuống. Khi mẹ mệt quá, gắt lên bạn ý mới chịu xuống tự đi. Mà đi bộ với nhau mẹ cũng phải mỏi mồm đếm hoặc hát suốt dọc đường.
Cái này thật hay, nhưng ở VN mà làm thế mọi người sẽ tưởng mình bị thần kinh nên hơi bị khó thực hiện.
Cũng không biết là liệu nó có biết mẹ không bỏ lại thật hay không, nhưng nếu ở nhà chỉ có hai mẹ con, không phải ở ngoài đường hay ở nhà với các bà thì nó nghe lời mẹ hơn, mặc dù vẫn bướng bỉnh. Cũng có lúc nó không nghe lời, mẹ phải cưỡng chế . Nhưng em nghĩ là nó biết ai nó có thể bướng bỉnh được ai không, biết ai chiều chuộng nó ai không.
Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 21 khách.