Chúc mừng nhé, vậy là có tiến bộ mặt này để lấy đà cho những mặt khác. Sẽ có ngày người ta dắt tay mẹ đi tìm cái bô hay phòng vệ sinh cho mà xem.
Tôi bỏ ra vài ngày để...."nghiên cứu" cu cậu đi ị !!! Phát hiện thế này : bé thích ngồi xổm trên sàn nhà ...ị... rất thoải mái, xong là dắt tay mẹ đi rửa ráy, không khóc , cũng chẳng khó chịu gì. Tôi liên tưởng đến cái bồn vệ sinh "cổ điển" ngày xưa (ngồi xổm) - chắc rằng bé không thích ngồi vào bô vì nó trống phía dưới - Bé biết chắc "sở thích" ị trên sàn nhà của mình thế nào cũng bị la sau mỗi "chiến tích" phơi bày, nên thường lựa lúc người lớn lơi là bé tìm một góc để thoải mái "làm việc" , xong rồi , "bức xúc" vì bị dơ dáy nên đành "xuất đầu lộ diện" kêu mẹ đi rửa dùm; nếu mẹ không la thì bé vui vẻ, thoải mái mà nếu có bị la thì tỏ ra sợ sệt và khóc ! Mà bắt "dọn dẹp chiến trường" thì hay "trốn nghĩa vụ" , khóc ỏm tỏi lên. Kế sách mang tã và khoét lỗ thì tôi nghĩ không áp dụng cho bé được, do bé không thích mặc tã, nếu có, thì khi có nhu cầu đi vệ sinh bé cũng tự cởi ra. Tôi suy nghĩ "nát óc" để tìm ra cách nào hay hay để cải thiện việc này mà chưa có. Chị Tường Anh ơi, xin làm Tôn Tẩn xem trong "binh thơ" có kế nào không chị ?
Thân mến,
Phương