Vâng, chị - chầu cafe này sẽ mang ý nghĩa lắm đây, chắc rằng ngoài vị đăng đắng dễ chịu của cafe còn có vị mặn của nước mắt mừng vui, nụ cười hạnh phúc nữa.
Hm, nghe hấp dẫn ghê.
Tôi sẽ để ý xem, nhưng tôi đã nhìn qua thì nó cũng không khác lắm, tuy nhiên, không nên khách quan, tôi sẽ quan sát kỹ lại xem sao. Vì Trâm nói bé đi tiêu được trong toilet người lớn.
Chị để ý kỹ và tìm ra lý do xem nhé. Có thể chị làm hình toilet giống nhau để xài ở lớp, rồi xài ở nhà để thực hiện bước chuyển tiếp.
Kế sách này hay đó chị, sao tôi không nghĩ ra vậy cà. Nhưng không biết nó có áp dụng được cho bé Nhân hay không, vì thói quen "lịch sự" của bé là chỉ tè vào tã khi ngủ say và không biết. Chứ nếu bé thức thì dù đã mặc tã bé cũng tự mở ra đi tè (dù là tè tùm lum không đúng chỗ) và cởi bỏ luôn cái tã!!! Cho nên nếu bắt bé mặc tã thì không biết bé có chịu không vì thực sự bé không cần cái tã lắm, chỉ mặc khi ngủ thôi.
Kế này tôi cũng có nghĩ ra đâu. Một phụ huynh "khốn khổ" thuyết phục chúng tôi cùng làm tại lớp cho con của chị ấy đấy. Chị thử tìm cách chế biến kế này xem sao nhé.
Tôi vẫn đang quan sát chị Anh ạ, sáng nay bé cũng ị, ị chảy , tôi đưa bé ra ngoài bảo ngồi bô, nhưng bé nhất định không chịu và nhảy tót lên người tôi, tất nhiên là "vàng dát đầy người" rồi - Tôi chỉ bé : nhìn nầy con, con đi ị thì nên ngồi vào bô, sao con nhảy vào mình mẹ dơ hết rồi nè. Mình đang mong chờ bé hiểu chút đỉnh không ngờ bé càng bám chặc hơn và khóc, tôi nhất định bồng bé vào toilet để rửa ráy thì có lẽ bé nghĩ mẹ giận (vì phải dằn co và hơi mạnh tay) nên càng khóc, tôi la rầy bé giải thích nhiều lần rằng bé không chịu ngồi bô là không ngoan, hơi lớn tiếng một chút , bé khóc và sợ đến run cả hai chân, tay, tôi xót lắm nhưng không dám dỗ dành ráng tắm rửa cho bé sạch sẽ đưa ra ngoài và "phụ nhĩ" ba của bé mặc đồ nhanh cho bé vì sợ lạnh và ...dỗ cho bé nín khóc dùm vì thấy khóc quá tôi suýt dằn lòng không được. Tôi vẫn đóng vai "bà chằng" không thèm nhìn bé, dửng dưng và bé cũng ...giận mẹ rất lâu sau đó mới làm quen nhờ vã rót nước cho bé uống, thương lắm chị ơi, xót con lắm. Tôi hành xử vậy đúng không chị, cần "chỉnh sửa" gì thêm không ?
À, Phương nhà ta có bằng khen rồi đấy, nhưng mà bằng khen sẽ chỉ gửi đi khi nào Phương không nói nhiều với bé trong tình thế ấy. Phương có thể nói nhiều lần, nhưng lời rất ngắn: Không ngồi bô, không ngoan! Ị vào mẹ, không ngoan! Phương cố gắng dằn lòng nhé, đừng để mình trở thành lý do của việc con hư tại mẹ. Mà Phương thấy đấy, bé giận ngược nhưng rồi cũng lân la làm hòa thôi. Khi bé làm hòa, Phương vẫn phải nói: "Lần sau phải ị trong bô!"
Vậng, tôi sẽ chờ chầu bột chiên của chị, nhà tôi rất gần nơi bán bột chiên, nhưng tôi sẽ nhịn từ đây đến ngày ăn dĩa bột chiên của chị đãi để cảm nhận hết cái ngon, chị nh
Ôi cái món bột chiên, kỷ niệm những ngày còn lang thang trung học, giảng đường... nhưng phải là bột chiên mềm, không phải loại cứng dòn ở đường Trần Quý Cáp (tôi chỉ còn nhớ tên đường ngày xưa thôi). Thế mình cố gắng luyện cho HN rồi còn được ăn với nhau Phương nhé.
Nguyễn Tường Anh/Nhóm Chuyên Gia TK