Câu trả lời = Có nhiều cái mình không thấy, nhưng nó luôn tồn tại. Ví dụ như chị Tường Anh.
Dám ám chỉ chuyên gia bằng "nó", lại còn cười há miệng ra!
âu trả lời cho chị Tường Anh là "có". Bảo không ở bên này nên chưa thấy cảnh chị bị mấy bé TK quai cho lăn đùng ra Mà cũng chưa thấy cảnh chị bị phụ huynh "mời" ra khỏi nhà (vì chị tranh đấu cho quyền lợi của con họ).
kha kha kha, cái này thì có thiệt. Sau khi đuổi tui, ba tháng sau "bả" khóc mếu gọi tui, tui vẫn nói chuyện ngọt như thường. Thực ra thì phụ huynh có quyền quyết định cho con họ, mình phải tôn trọng thôi. Khi nào họ nghĩ khác đi, đồng ý làm như mình đề nghị, mình lại "nhào dô"! Ông chồng thân thiết, bố mẹ thân tình mà có lúc còn đòi đuổi tui, vậy tui giận chi nếu thiên hạ đuổi?
Các bé tk thì không có "quai" tui đâu, nhưng một hôm tui bỏ K. vô ghế trong góc, tui ngồi chắn ở ngoài. K. muốn đi ra, nên tay phải K. nắm tay trái của tui kéo một cái. Tui nghe cái gì kêu "cách", và rồi cánh tay phải dơ lên ở độ ngang vai, chếch về bên trái, nằm luôn ở vị trí đó. Đau ơi là đau nếu muốn di chuyển. Ông hiệu trưởng chở tui đi bệnh viện cấp cứu, mà tay tui cứ dơ như thế từ chỗ làm tới bệnh viện như rô bô. Bà vật lý trị liệu nắn nắn rồi kéo, nghe "cách" cái nữa. Hết chuyện. Sau đó đau hết ba ngày rồi thôi.
Gặp lại K., K. cứ lại gần hỏi "có sao không?", còn giáo viên của K. thì la làng: "Đừng làm gì bà ấy nữa nghe!" Câu hỏi "có sao không?" của K. đã là lời xin lỗi chân tình. Bà Nguyễn cười toe toét, tiếp tục bảo K. ngồi ghế trong góc!