Em cảm ơn bác lắm. Quả thực trong cái rủi lại có cái may. Con em bị bệnh, em được biết đến concuame và bác Tường Anh cũng như các bác khác. Bác giống như một người bạn, hơn thế nữa là một "người lớn" trong nhà để "trăm sự" em đều nhờ vả trông chờ và tin tưởng tuyệt đối vào các bác. Các bác bận bao nhiêu là việc mà vẫn nhớ đến metung và Tùng.
Đã 6 tháng trôi qua kể từ khi các bác sỹ kết luận con em tự kỷ. Bao nhiêu cảm xúc bao nhiêu buồn đau. Trong mỗi câu chuyện chỉ cần nhắc đến con trẻ hay đi đường nhìn những đứa trẻ bình thường với những hành vi bình thường nhất em đã thấy nghèn nghẹn. Nhiều khi em nghĩ hình như em cũng sắp bị tự kỷ rồi. Em không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài nữa. Một phần vì không có thời gian một phần vì em muốn trốn tránh. Trốn tránh những câu hỏi, những ánh mắt thương hại, trốn tránh sự bất lực của bản thân mình. Nhiều khi em lại nghĩ rồi đâu sẽ có đó, em tự rèn luyện cho mình một tinh thần AQ giống như các mẹ có con TK đã truyền tai nhau. Kệ người ta nói. Mình cứ làm những gì mình muốn.
Nhắc đến chuyện làm những gì mình muốn lại là cả một vấn đề đối với em. Em vốn là người cẩu thả, làm việc không có kế hoạch, làm đâu bỏ đấy, không làm được việc gì lâu dài cả. Ngoài việc học làm một người mẹ bình thường em còn cần phải học làm một người mẹ của một đứa con có TK. Trời ạ. Sao mà gian nan thế?! (Bác thông cảm nhé. Tại vì cái câu "À
, mẹ nó đây rồi, biến mất tiêu làm bác cũng lo lo." của bác làm em xúc động quá nên em dài dòng văn tự thế này.)
Cái vấn đề học làm một người mẹ có con TK của em thì dở vô cùng. Em đọc tài liệu trên mạng nhưng trình độ hạn chế nên bây giờ em vẫn cứ thấy hoang mang bối rối, chẳng biết là thế nào cả. Chỗ nầy một ít chỗ kia một tẹo. Y như kiểu chộp giật chẳng đâu vào đâu cả. Em lại không có điều kiện thuê giáo viên, không có chuyên gia thăm khám con trực tiếp và hướng dẫn mình, cũng không biết viết giáo án cho mình như thế nào cả. Thành thử em cứ dạy con theo bản năng thôi. Nhiều lúc chẳng biết mình dạy thế này, thế kia là đúng hay là sai, liệu có làm cho tình trạng của con xấu đi không. (Tự nhiên thấy thương con mình quá. Sao lại có bà mẹ kém cỏi thế chứ)
Em có làm các bác chán vì chỉ toàn thấy than thân trách phận mãi thế này không nhỉ?