Chị TA nói làm mình nhớ câu chuyện phố "chả giò" bên Ấn độ. Có anh chàng Ấn qua VN chơi học được món chả giò (tức là nem Sài gòn), anh ta về mở nhà hàng trên lầu thượng đặt tên là The Thirteen Floor. Anh ta đặt món đó là Cha Yo.
Nhiều nhà hàng khác muốn học cách làm, và ai cũng nghĩ rằng anh ta sẽ dấu. Thế mà anh ta chỉ hết, và bây giờ có 1 con phố bán thức ăn Việt Nam rất sầm uất. Ngày xưa chỉ mình anh ta bán, ngày chắc được vài chục cái, bán cho vài chục người. Giờ thì cả thành phố biết, tuy có vài chục nhà hàng, nhưng lượng khác tăng lên hơn như vậy, và anh ta bán nhiều hơn trước. Thay vì biến các nhà hàng khác thành kẻ thù, anh ta biến họ thành đồng minh.
Anh Phi ạ,
Người thích dấu nghề vì muốn "độc quyền" dấu riết rồi nghề...mai một luôn vì ít ai biết.
Riêng cái khoảng chả giò bên Ấn độ thì nghe lạ vì P chưa nghe Ấn độ ăn chả giò, nhưng lần sau anh Phi sang VN, mời anh Phi đi ăn món ....Ấn độ nhé ...
Phương