Ôi, chuyện thiên hạ không tế nhị, không thông cảm... thì nhiều lắm, nhưng làm sao đòi hỏi được họ phải thay đổi? Đòi nhà hàng xóm phải tươi cười khi mà nhà mình ồn ào là điều đôi khi không công bằng cho họ. Nói cho cùng, nếu tụi mình không được trao cho những món quà là lũ trẻ của tụi mình, để biết cảm thông do chính mình đã từng van nài được cảm thông, biết đâu dây thần kinh ấy của tụi mình cũng chai đá lắm.
Mình thấy thôi như con kiến là hơn: nó miệt mài mang vác, hễ đụng đường không đi được, nó leo qua. Leo không nổi nó quẹo lối khác.
Bên này thì người ta biết đến tk nhiều hơn, và lối tôn trọng người khác cũng khá hơn tí, nên tụi mình dẫn trẻ con đi chơi thì ai cũng đeo huy hiệu "Chúng tôi yêu tk". Người ta đọc thấy cũng bớt thái độ dè bỉu.