Trước đây- khi tôi chưa biết gì về 2 chữ tự kỷ, cũng chẳng biết dạy con bằng cách nào nhưng phải nghĩ rằng con cần phải sinh động hơn . Khi tôi nghĩ những trẻ em đường phố (đánh giày, bán vé số...) có ai dạy cho các cháu ko hay các cháu đó tự học trên trường đời mà sao các cháu có vẻ lanh hơn các bạn cùng tuổi khi chỉ biết đi học ? Và khi mình ko dạy được con thì hướng dẫn cho con tự học. Đó chính là lý do mà mỗi chiều khi cháu đi học về là tôi hay dẫn cháu đi chơi và đi chơi nhiều chổ khác nhau.
Tôi cùng cháu đi trên xe máy, cháu ngồi phía trước vừa chắc chắn mà cháu vừa quan sát. Khi cháu quay lại nhìn một điều gì đó từ phía sau là tôi mừng vì cháu đã thấy sự khác lạ nào đó. Theo quan điểm tôi, đó chính là tư duy phù hợp với sự phát triển của cháu.
Tôi đưa cháu đến công viên, nhưng thật ngạc nhiên là cháu chỉ chơi 1 vài trò chơi quen thuộc . Vậy là ba phải vào cùng chơi với con và xem xét các yếu tố an toàn của đồ choi (bởi trò chơi đầu tiên nào làm cho cháu đau thì đồng nghĩa với việc cháu ko còn thích chơi nữa) đây là yếu tố chính của việc chơi , và trò chơi nào dễ dàng chơi, trò chơi nào khó ba phải vào "thí điểm" để "thị phạm" cho con trước.
Việc chơi thêm trò chơi mới cũng gian nan ko kém, vì thế phải chơi cho hết các trò chơi cũ hoặc xen kẻ, rồi mới hướng dẫn cho cháu chơi các trò chơi mới.
"Đi cho biết đó biết đây,
Ờ nhà với mẹ biết ngày nào khôn"
Chơi mãi 1 trò chơi ko chán hay chơi hoài 1 công viên có lẻ là điều cháu thích hơn là thay thay đổi noi khac. Nhưng chưa đủ để cháu thích nghi dần với cuộc sống, vì vậy cần thay đổi. Cac trẻ BT khác thì tìm trò chơi, nơi chơi mới, còn trẻ TK thì ngược lại . Mà đâu phải thay đổi là dễ dàng, cháu phản ứng với sự thay đổi đó. Nhưng mỗi ngày một chút ta cho cháu quen dần với công viên mới bằng cách chạy ngang qua, rồi thêm dần đi sâu vào trong, để cho cháu quen dần với công viên mới.Mỗi ngày mỗi tiến thêm ,Rồi cháu sẽ chơi !Khi cháu đã làm quem được một nơi mới thì cháu sẽ dễ dàng chấp nhận nơi mới hơn.
Khi cháu khoảng 3 tuổi thì ba hay dẫn cháu đi cùng kể cả đi siêu thị (mẹ sinh em bé), nhưng các lần đó cháu ít chịu vào . Khóc la, vùng vằng một buổi rồi nhiều buổi sau cũng siêu thị đó thôi cháu mới chịu bước vào mà chủ yếu là chơi trò chơi thôi (các siêu thị ở SG hầu như đều có các khu chơi games).
Và cứ mỗi lần như vậy thì trên khuôn mặt của cháu luôn hiện vẻ bất an! Sau này - năm 2007, khi đọc cuốn truyện "Bí ẩn về con chó lúc nữa đêm", thì lúc này tôi mới bắt đầu hiểu tại sao cháu ko thích vào chổ lạ. Dù trong cuốn truyện cho rằng - khi phải xử lý , tính toán nhiều số liệu nên rất nhức đâu, nên các cháu ít thích chổ lạ , còn tôi thì cho rằng chưa hẳn mà lý do chính là vì cháu quan sát quá nhiều và rất chi tiết (Tôi biết được con mình khi cháu vẽ lại những gì mà cháu đi chơi, có những điều ko ở trong tầm mắt của mình thì mình ko nhìn, trong khi đó con nhìn quá nhiều xung quanh phạm vi đó ( để bữa nào tôi chụp bức tranh của cháu vẽ và phân tích). Chính vì thế mà khi thay đổi 1 địa điểm bất kỳ nào đó, chúng ta cho các cháu quen dần với cái nhìn của cháu rồi mới dẫn cháu vào. Và tất nhiên ko quên điều này, mới đầu vào thì phải chọn thời điểm vắng người nhất , còn khi cháu quen rồi thì chen lấn ko còn là vấn đề quan tâm nữa.
Còn điều kiện thuận lợi nữa là có bạn hay anh chị cùng đi chơi với cháu thì sẽ dễ dàng hơn !
Chúc các bạn đưa cháu đi chơi được như ý !