Đúng đúng, chị ơi, không cần đợi đến 100.
Cháu bằng lòng với cái ô tô nhỏ xíu rất rẻ tiền thôi mà, mặc dù rõ ràng là thích cái to và đắt tiền hơn.
Về số lượng, cháu biết thế này: nếu trên tivi có 4 diễn viên đang biểu diễn xiếc, cháu phát biểu vô tư: Có 4 thằng...cởi truồng (xin lỗi các bác ạ)
Có lần tôi qui ước đếm đến 3 là cháu phải nuốt xong thìa cơm, tôi đếm 1,2,2 rưỡi, 3!. Cháu bắt chước đếm theo như vậy. Tôi tưởng nó chỉ thuộc vẹt thôi, ai ngờ có lúc nó đếm 1, 1rưỡi rồi mới đến 2, cũng trong trường hợp muốn "câu giờ".
Nhưng tiến bộ thì tiến bộ, chứ mỗi lần đưa cháu đi chơi thì mới thấy nó vẫn khác xa trẻ con bình thường. Hôm qua đưa cháu đi công viên, nó bất chợt trở nên tăng động, có lẽ vì thích quá, hoặc vì không gian rộng quá. Cháu chạy, rồi quay vòng vòng, mặc dù rất ít khi quay như vậy, rồi cười và nói huyên thuyên, rồi lại leo lên chạc cây cao làm mẹ sợ xanh mắt.
Về tình cảm, từ ngày bác giúp việc về quê, cháu trở nên thân thiết hơn với mẹ có lúc cứ như sợ mẹ rồi đến nào đó cũng biến mất ấy. Đêm thức giấc ôm vội lấy mẹ, ngày cũng có lúc chạy đến rúc vào mẹ không rời. Chắc cũng có sốc vì bác biến mất, nhưng không diễn tả được. Có cái tốt là từ ngày quan tâm đến mẹ hơn, thì vâng lời hơn, và còn biết nhận xét là mẹ mặc áo này mới, đẹp quá nữa.
