gửi bởi meli1 » T.Sáu Tháng 6 30, 2023 6:38 am
Trăn trở với những vấn đề của con, con càng lớn lại thêm nhiều khó khăn. Dạo này còn tiến bộ hơn khi chủ động dùng âm thanh để giao tiếp, cố gắng phát âm từ gần đúng để giao tiếp chủ động. Lúc trước chỉ vào miệng để ám chỉ cho muốn ăn thì nay biết chủ động kêu măm măm. Từ măm măm con phát âm đc từ lâu vì dễ nhưng con k chủ động sử dụng để giao tiếp. Hoặc từ mở cũng vậy, trc đây con muốn mở tivi thì con chỉ tivi hay tìm remote nhưng nay con biết chỉ tivi và nói mở mở. Mặc dù số từ con chủ động sử dụng đc chưa nhiều nhưng so với trước đây thì tiến bộ hơn.
Con gặp các vấn đề về cảm thụ bản thân và rối loạn cảm giác. Tư thế con rất kém, ngồi đâu cũng dựa dẫm chứ k ngồi thẳng được. Cũng chính vì như vậy mà tập xe đạp 2 bánh cho con mãi chưa tiến bộ vì con chưa biết gồng để giữa cổ xe thăng bằng.Và dnay con có hành động tìm kiếm cảm giác là vấn đề mẹ nhận ra từ bé nhưng k quyết tâm can thiệp triệt để và thường xuyên cùng con. Khi bé xíu con thích lật sách lắm, cứ cầm sách lật nhưng k phải đọc, chỉ là lật sách lật qua lật lại vậy thôi, sau đó là con cắn cổ áo, cắn miết cái áo nào cổ cũng rách, sau nữa thì con bóp tay, lấy tay này ấn vào lòng bàn tay kia, rồi con lúc nào cũng muốn cầm đồ vật gì đó trong tay, cái j cũng đc nhưng k phải cầm theo kiểu gắn bó, cầm 1 thứ mà là còn cứ đụng cái nào, cầm cái nọ, rồi giờ thì con thấy giờ giấy là con xé nhỏ rồi con vân vê nhưng thứ mềm mềm trong tay như khăn, tà áo, rồi có hành động làm mẹ càng lo ấu như cầm chiếc xe cứ đẩy qua đẩy lại ầm ầm trước mặt rồi con nhìn vào đó. Việc của mẹ là cố gắng cho con hoạt động, k có thời gian ngồi 1 mình thì con sẽ k làm những việc vô thức đó nữa, tập đàn để luyện cảm giác ngón tay, luyện bơi để tạo cảm giác toàn thân, nhưng mẹ thấy mình làm chưa đủ, phải nhiều hơn nữa, phải quyết liệt hơn với các bài tập về cảm thụ bản thể và rối loạn xúc giác.Mẹ chỉ biết than vãn và lo âu, rồi cảm xúc xấu đi thì giải thích bằng những lần k kiềm chế được cảm xúc, có khi mắng con, có khi đánh con (vào chân chứ k mất kiểm soát như 1 số lần hiếm hoi trc đây). Mẹ nhận ra mỗi khi mẹ càng lo âu mẹ càng dễ mất kiểm soát rồi con phải chịu thiệt thòi. Con sinh ra k may mắn đc như những đứa trẻ bình thường khác nhưng mẹ lại chưa đủ kiên nhẫn và cố gắng đủ để giúp con tốt hơn.
Mẹ sẽ cố gắng cùng con, khi con k tiến bộ cũng sẽ cố gắng thả lỏng bản thân khi bị tuột mood, khi con làm mãi k đc thì cứ chấp nhận rằng con k bao h đạt đc để rồi đến ngày con có 1 chút kết quả (vi dụ như chủ động sử dùng măm mămhay mở) thì cũng cảm thấy vui mừng.