Chào chị Tường Anh
Vậy mà cứ tưởng...Nghe anh Phi nói vip nhà chị mấy hổm rài sốt. Vậy là chị phải vất vả với hai bên gia đình và ph. Bé nhà chị thế nào rồi? Có khoẻ chưa chị? Vip càng khoẻ thì mẹ khoẻ gấp bội phải không nào?
Hổm rài em sợ post bài trao đổi với chị bên này không phù hợp nên chị không trả lời.
Chào em. Cậu 6 tuổi của chị sốt 40 độ, kéo dài những cơn 6 tiếng. Ớn quá luôn! Đem đi làm thử nghiệm, bác sĩ bảo Cúm A, mà Cúm A thì cùng họ của H1N1. Đúng hướng dẫn, bác sĩ cho Tamiflu và cả nhà phải uống. Tuy nhiên, vì không có những dấu hiệu như khó thở, ói mửa... nên bác sĩ và chị đồng ý là lấy thuốc nhưng không uống ngay, để phòng khi khó thở thì mới uống (trước khi gọi cứu thương dông vô bệnh viện!). Có điều thằng bé này ngoan và chững chạc, đau bệnh mà không ỉu xìu, vòi vĩnh gì hết.
CCM phải họp, chị bỏ con ở nhà đi họp (thay vì con anh Phi, con chị Xuyến, con các chuyên gia... tụ lại nhà chị chơi với nhau để bố mẹ họp). Sợ lây cho con người ta thì chết!
Hôm nay em có thưởng cho Phúc đi chơi đu quay(ở đây chỉ có trò này là vui) và vip nhà em cũng có tiến bộ nho nhỏ, đi chơi đu quay khi về không đòi chơi thêm, chưa tới lượt không la khóc như những lần trước, ngồi quán với dì dượng ba cùng mẹ không chạy lung tung hay đòi về, tới quán nước mua nước trái cây chờ lâu quá nên nói: "đi dề, đi dề nhà". Mẹ đưa ra xe ngồi với ba cũng không la khóc đòi về như những lần trước mà chờ mẹ lấy nước trái cây xong.(không biết duy trì được bao lâu hay chỉ được bửa nay)
Còn một chuyện nửa khi P chơi đu quay xong em ẳm Phúc ra xe, P không thấy mẹ dáo dát tìm và nói to: "mẹ, mẹ ới...". Đây là lần đầu tiên trong đời Phúc em thấy Phúc quan tâm và cần có mẹ.
Lúc này P còn biết gọi bán hàng nửa đấy, tới chỗ thường ngày mua cháo cho P, hay mua xôi, thì cu cậu lớn tiếng gọi: "dì ơi, bán cháo dì ơi". Còn mới đây cũng vậy nghe mẹ nói ghé mua nước trái cây về cho Hương Giang(chị gái của Phúc) thì cu cậu cũng la lớn: "bán trái cây dì ơi" làm nhiều người nhìn quá trời.
Nói chung Phúc chưa biết khi nào nói nhỏ, khi nào nói to. Nếu yêu cầu nói nhỏ thì Phúc nói chỉ vừa đủ hai cha con nghe chứ không ai nghe. Nhưng thường là nói to. Có một chuyện cũng tức cười lắm mỗi khi Phúc gọi ba hay mẹ thì thường la lớn: "em ơi". Vì em thường gọi vợ những lúc cô ấy không có ở gần nên phải nói lớn, từ đó về sau hể gọi ba hay mẹ là cứ "em ơi". Nhắc hoài nhưng vẫn thế chưa sửa được, thỉnh thoảng P cũng gọi ba hoặc mẹ nhưng thường gọi "em ơi" là nhiều.
Càng ngày càng tiến bộ phải không? Thế mà ba nó lại cứ lo cái này cái kia rồi nản chỉ, buồn lòng! Cứ để nó "em ơi em ơi" đi, chả sao hết! Mình dành giờ dậy thứ khác. Về âm lượng cũng thế, khoan hãy lo. Có dậy bây giờ P cũng chưa đủ bình tĩnh với môi trường để để ý. Tuổi này còn háo hức nhiều thứ, bắt điềm tĩnh nhận ra mình đang nói to là khó.
Chị có thể giải thích rõ hơn ý của chị chỗ này không? Em chưa hiểu
nhận biết cảm xúc của người đối diện là khi P biết mẹ đau, ba buồn, chị khóc, cậu mệt... và tỏ thái độ an ủi. Còn Điều hòa cảm xúc là cái vụ nhai giấy của cu cậu ấy mà!
Còn phần này em sẽ rút kinh nghiệm
Một vài niềm vui nho nhỏ tâm sự cùng chị.
lemongbao
Cái gì giờ này còn rút kinh nghiệm nữa trời? Rút xong rồi mà! Bây giờ là áp dụng phương hướng mới chớ! Trời ơi, "ban lãnh đạo" của gia đình, "trưởng phòng nghiên cứu bài vở", rồi "chuyên gia giáo dục của LTP" kia mà, đâu phải chức vụ nhỏ đâu. Mà chức vụ càng quan trọng thì càng phải rút kinh nghiệm mau mau, áp dụng mau mau. Đâu phải được đưa lên chức lãnh đạo rồi tà tà chớ!