Xin chào các Thầy, các Cô và các phụ huynh.
Tôi là Bố của một bé trai tự kỷ 10 tuổi, hiện đang sống và làm việc tại Cambodia. Thật là không thoải mái khi bài viết đầu tiên trên diễn đàn lại là bài xin tư vấn, nhưng tôi đang làm việc đó. Rất mong mọi người giúp đỡ.
Con trai tôi sinh ra và lớn lên ở Vũng Tàu, tới năm 5 tuổi thì cháu chuyển lên Sài Gòn và hiện nay, đang ở Phnom Penh - Cambodia.
Cháu có những khiếm khuyết về ngôn ngữ, hành vi giống như nhiều trẻ tự kỷ khác. Vợ chồng chúng tôi luôn ở bên để chăm sóc và cố gắng bổ sung kiến thức cũng như về kỹ năng cho cháu và cũng mừng là qua thời gian, cháu đã có nhiều tiến bộ. Nhưng có một thứ luôn đe dọa đập vỡ những tiến bộ mà tất cả chúng tôi đã cố gắng vun đắp, đó là nỗi nhớ về Vũng Tàu của Cháu.
Nhiều năm đã trôi qua, thế nhưng con trai tôi luôn nhớ về Vũng Tàu. Nếu ngồi 1 mình, thì cháu có thể dùng bất cứ thứ gì đó để tưởng tượng về Vũng Tàu, nếu mở Ipad, cháu cũng dành phần lớn thời gian tìm các thông tin về nơi ấy, nếu Bố được nghỉ phép về Sài Gòn thì về hôm trước, hôm sau cháu đã đòi xuống Vũng Tàu ... Lúc nào cháu cũng nhớ về Vũng Tàu, nhớ da diết và khốn khổ.
Ở Vũng Tàu, chúng tôi không còn ai thân thích, nhà cũng không có, đôi khi thương cháu, cả nhà cho cháu xuống chơi vài ngày thì phải thuê khách sạn, nhưng với cháu - chuyện đó không quan trọng, chỉ cần về Vũng Tàu là vui rồi.
Vấn đề này lúc đầu tưởng đơn giản, nhưng càng ngày nó càng tồi tệ. Các cơn bùng nổ của cháu xuất hiện dày đặc mà nguyên nhân cũng lòng vòng quanh vấn đề đó mà thôi.
Thật khó cho tôi phải chọn bỏ hết công việc, quay trở lại Vũng Tàu với một tương lai mù mịt. Xin các Thầy, Cô và các anh chị phụ huynh, nếu có thể xin cho tôi những lời khuyên.
Xin cảm ơn rất nhiều.
Chi Nguyen