Tôi đã can thiệp cho con được khoảng hơn một năm, có thể coi như phụ huynh cũ được rồi. Gần đây, gặp nhiều phụ huynh mới, ai cũng đau đáu vấn đề dạy con tập nói. Tôi xin có vài điều chia sẻ, có thể đúng sai, mong mọi người cùng bàn luận nhé.
Thứ nhất, phải xác định mình chính là người chăm chữa chính cho con. Các chuyên gia, bác sĩ, giáo viên… có thể cho mình những lời khuyên, kinh nghiệm, nhưng bố mẹ là người quyết định. Điều này tôi đã được thầy Nguyễn Văn Thành dạy cho, xin được cảm ơn Thầy! Những ngày đầu khi biết con có bệnh, tôi đã thức nhiều đêm đọc tài liệu, đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người để hỏi han, xin tư vấn, và gom góp kiến thức cùng lòng tự tin để dạy con.
Thứ hai, đừng đặt việc dạy nói lên hàng đầu. Tiếng nói sẽ đến sau, khi con có những dấu hiệu giao tiếp sớm, khi con đã HIỂU được một số từ và khái niệm. Tôi đã giành thời gian chơi với con thật nhiều, và lồng vào việc chơi những bài tập giao tiếp sớm (nhìn mắt, chỉ tay, xây dựng chú ý chung…) và bài tập tâm vận động (tập chéo, tập thổi, hút…). Tôi đã biến từ người nói ít thành người nói nhiều từ lúc nào không biết. Con thấy lúc nào bên mẹ cũng vui, dần dần sẽ tin tưởng và bắt đầu giao tiếp với mẹ. Vận động nhiều sẽ kích thích trí não, chắc chắn là như vậy. Khi cùng con trượt cầu trượt, con bật kêu “a a”, đấy là tiếng nói rồi!
Thứ ba, là cách dạy con nói. Trẻ con bình thường hay được dạy: “nào, nói BA đi con, Ba, lại nào, Ba, Ba!”. Con chúng ta có thể không học được theo cách ấy, vì bé thiếu kỹ năng chú ý, bắt chước và có thể không ham muốn giao tiếp như trẻ con bình thường. Phải tạo ra các tình huống để con cảm thấy có nhu cầu giao tiếp, môt cách tự nhiên nhất. Tôi đã để đồ chơi của con lên cao. Lúc đầu cháu khóc, la. Tôi lượn quanh để cháu có dịp nhìn vào mẹ, lập tức nói “mẹ lấy ô tô cho con nhé”. Lần sau, để cháu phải nhìn quanh tìm mẹ, nhìn mẹ lâu hơn, lần tiếp dạy cháu chỉ tay, rồi tiếp tục, đợi con phát ra một âm bất kỳ nào đấy, rồi “dịch” ra từ có nghĩa, ví dụ “ẹ e” – “đúng rồi, MẸ”, ‘ay ay” – “đúng rồi, LẤY”, “O” – “đúng rồi, Ô TÔ”. Lần tiếp nữa, vờ lấy nhầm thứ khác để cháu phát ra âm mong muốn. Các bạn ơi, mẹ là người hiểu con nhất, là người sáng tạo nhất, và lúc nào cũng có mặt bên con mà. Chú ý nữa là con chúng ta thích đồ vật hơn thích người, nên có thể cháu khó học “ba, bà, măm măm” mà lại dễ học ô tô, xe máy, tàu hoả trước.
Thứ tư, mẹ cũng cần được hỗ trợ. Tôi tìm được một người giúp việc, và một cô giáo mầm non. Lúc đầu cả hai đều không hiểu gì về tự kỷ. Tôi chia sẻ kiến thức mà tôi biết, mỗi ngày một chút. Khi chọn người giúp, điều quan trọng với tôi là họ là người nhân hậu, yêu trẻ con. Tiếp đến, nên tìm người có nhân cách thu hút, chẳng hạn như giọng nói to, biểu cảm, tính tình lạc quan, biết “dụ” trẻ con, và biết sáng tạo. Tất nhiên cô giáo có kinh nghiệm là rất tốt, nhưng đừng nhận một cô giáo có bằng cấp giáo dục đặc biệt mà thiếu tình cảm, thiếu sáng tạo, chỉ áp đặt máy móc giáo trình của mình lên mọi đứa trẻ. Hai người giúp sức cho tôi luôn vui mừng với tiến bộ của con, con cũng yêu quí họ, và họ đề nghị mức lương bình thường, không quá cao như một số cô giáo đặc biệt đòi hỏi.
Cuối cùng, về điểm này tôi xin lưu ý là có thể chỉ đúng với con tôi chứ không đúng với mọi đứa trẻ. Con tôi không học được gì từ những biện pháp cứng rắn, ví dụ như ép giữ đầu trẻ để trẻ nhìn vào mắt, cũng không hiệu quả lắm với thẻ hình (cháu thích lúc đầu thôi, nếu ngày nào cũng có học với thẻ hình thì chán ngay). Con tôi học mọi nơi mọi lúc, không có những ngày phải khóc lóc, tôi cũng không cần phải “thương con nuốt nước mắt vào trong”. Đã xác định dù con không nói được thì con vẫn là con mình, cứ để con thoải mái trong thế giới của con, nên tôi không còn cảm giác nôn nóng sốt ruột nữa. Và con đã tiến bộ nhiều, thật may mắn đối với tôi.