Dành cho các cha mẹ có câu hỏi: Điều gì xảy ra với con khi cha mẹ không còn?
MẠNG LƯỚI NGƯỜI TỰ KỶ VIỆT NAM - VAN·31 THÁNG 5 2016
Bài viết này là của Kery Magro - một diễn giả nổi tiếng, tác giả bán chạy và cũng là một người thuộc phổ tự kỷ. Các bạn có thể tìm hiểu thêm thông tin về Kerry Magro qua facebook
Trong một cuộc hội thảo về tự kỷ tôi đã tham dự mấy năm trước ở Orlando, Florida Hoa Kỳ, một người cha, có lẽ ở tuổi 60, đã gặp tôi. Con trai của ông ấy có tự kỷ và không có ngôn ngữ nói. Ông ấy hỏi tôi những câu hỏi khó khăn nhất mà tôi được hỏi với tư cách một người bênh vực tự kỷ: “Anh nghĩ rằng điều gì sẽ xảy ra đối với con trai tôi khi tôi không còn sống trên đời này nữa?”
Câu hỏi đã làm tôi lúng túng. Tôi không biết chắc là phải trả lời ông ấy thế nào. Người cha đó đã lộ rõ nỗi lo lắng sâu sắc nhất của mình.
Bố mẹ tôi đã không có ý tưởng gì về tương lai của tôi có ổn không khi tôi được chẩn đoán là tự kỷ lúc 4 tuổi. Bây giờ tôi 26 tuổi, tương lai của tôi chắc chắn - một người trưởng thành có công việc tốt, có chỗ ở độc lập, có bạn bè và cảm giác tuyệt vời về những thế giới xung quanh. Bố mẹ tôi có thể hít thở nhẹ nhàng…, nhưng điều này không đơn giản đối với nhiều cha mẹ có con trong phổ tự kỷ.
Tôi vẫn tiếc là lúc đó đã không thể giúp người cha đó. Tôi không nói lên lời bởi vì tôi không thể tưởng tượng là có thể bị hỏi một câu hỏi như vậy. Tôi không biết là người cha đó có bao giờ đọc bài viết này của tôi không, cũng có thể có một cơ hội nhỏ là ông ấy đọc, tuy nhiên thì tôi muốn chia sẻ bức thư này với ông ấy.
Các cha mẹ thân mến
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được các cha mẹ cảm thấy như thế nào. Khi tôi kết thúc bài phát biểu, tôi đã không trả lời câu hỏi của ông vì tôi chưa bao giờ nhận được câu hỏi như vậy. Và giờ đây tôi xin nói với người cha đó về điều này.
Trong cộng đồng tự kỷ chúng tôi, nếu ông gặp một cá thể tự kỷ, thì ông chỉ gặp một người tự kỷ thôi. Mỗi người tự kỷ là duy nhất. Tôi đã từng gặp những người tự kỷ có thể nói và sống ở nhà group home. Phổ tự kỷ rất rộng. Tôi vẫn không thể trả lời trọn vẹn câu hỏi của ông.
Những gì tôi nói với các cha mẹ, tôi nghĩ, đó là câu trả lời cho câu hỏi đó. Không phải tất cả đều có thể như vậy, một điều mà tôi muốn các cha mẹ nghĩ đến đó là niềm hy vọng. Các cha mẹ cần là người bênh vực cho con tự kỷ và hãy đảm bảo tương lai của con bằng những hành động tại thời điểm hiện tại.
Tìm hiểu và theo dõi những phản hồi của chính phủ về việc nhu cầu cung cấp nhà cho cộng đồng tự kỷ đang tăng nhanh.
Tìm kiếm những cơ hội làm việc và đào tạo đang phát triển.
Hãy lập kế hoạch thực hiện. Cha mẹ là người hiểu rõ nhất con của mình.
Khi cha mẹ hy vọng vào tương lai, cha mẹ cần lên các kế hoạch.
Hãy bắt đầu trao đổi với những người bạn thân, những người trong gia đình mà có thể quan tâm chăm sóc con bạn. Điều quan trọng nhất là tìm được ai là người có thể yêu thương con vô điều kiện và thường xuyên hàng ngày.
Hãy tìm hệ thống hỗ trợ cho con và làm cho con sống được hạnh phúc. Khi cha mẹ ở bên con hiện tại, hãy chắc chắn là cha mẹ luôn luôn phát huy hết những thế mạnh của con. Nói về những điểm mạnh và những điểm yếu của con với người khác để mọi người hiểu con là người thế nào.
Tôi biết là cha mẹ có thể đang suy nghĩ - Nói thì dễ hơn là làm, có đúng không? Chuyện gì xảy ra nếu tôi không có gia đình, bạn bè và những người hỗ trợ, những người đang giúp đỡ tôi trong những lúc chuyển đổi.
Vâng, trong lúc các cha mẹ đang thúc đẩy và đấu tranh để tìm ra những câu trả lời này, tôi sẽ ra khỏi đây và cũng đấu tranh cho các con tự kỷ của các cha mẹ. Con trai tự kỷ của các cha mẹ cũng là một phần trong cộng đồng tự kỷ của chúng tôi, và chúng ta đều là một. Tôi đang chuẩn bị đấu tranh cho con của các cha mẹ là khi tôi phấn đấu cho các dịch vụ dành cho người lớn tự kỷ. Tôi thúc đấy một chiến dịch đến tận gốc rẻ đòi thanh toán SSI và nhà cho những người lớn có nhu cầu đặc biệt, lúc đó tôi nghĩ đến con trai tự kỷ của các cha mẹ.
Đấy là những gì cho cộng đồng của chúng tôi. Cho dù nếu bạn không thể lên tiếng thì các bạn cũng luôn có tiếng nói của mình. Câu chuyện của chúng ta cần được kể ra. Chúng ta cần duy trì đấu tranh. Chúng tôi có bao gồm cả điều đó. Chúng ta có niềm đam mê. Chúng ta có lòng quyết tâm. Và quan trọng nhất là chúng ta có trái tim yêu thương.
Tôi xin lỗi là đã lâu sau tôi mới có câu trả lời lại. Tôi còn đang học hàng ngày nhiều và nhiều hơn nữa để trở thành người bênh vực tốt hơn cho cộng đồng tự kỷ. Tôi hy vọng là nếu cha mẹ đọc bài viết này thì giờ đây cha mẹ có thể dễ ngủ hơn khi biết rằng, cho dù câu hỏi về chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo có thể là một chút lo sợ khi mỗi khi chúng ta còn tìm kiếm câu trả lời. Các con của chúng ta đang lớn lên, và chúng ta cũng vậy. Tôi biết là chúng ta có thể tạo ra những sự khác biệt.
Dành cho những người đọc bài viết này, tôi hy vọng các bạn sẽ chia sẻ bức thư này với những hy vọng nó sẽ được chuyển tới người cha đó, cũng như bất cứ ai bạn biết mà đã từng đặt ra câu hỏi về tương lai sắp đặt như thế nào cho những người thân yêu của họ. Điểm mấu chốt là không ai có thể cách gì để biết những gì xảy ra trong một cuộc chơi còn đang tiếp diễn. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là điều khiển được hiện tại và những hành động của chúng ta chính là chuẩn bị cho tương lai. Hãy cam kết trở thành người bênh vực cho tự kỷ, chúng ta cần mạnh dạn để trả lời cho những câu hỏi này.
Bài gốc tiếng Anh ở đường link dưới đây.
https://www.autismspeaks.org/blog/2...’m-gone