MẸ HẠNH PHÚC, CON MỚI HẠNH PHÚC!
Ngày xưa có một người phụ nữ xuất thân hàn vi, được gả cho một người giàu có, chị sinh hạ được đứa con trai nối dõi tông đường. Từ khi có con trai, chị được sống trong vinh hoa phú quý, nhưng đứa con trai lại yểu mệnh năm 7 tuổi lại đột tử. Người phụ nữ đó vô cùng đau khổ, không chấp nhận được sự thực đó, nên cố gắng tìm mọi cách để cứu sống con trai mình. Chị như phát điên, ôm lấy thi thể con trai, đi khắp nơi tìm người có thể cứu sống con mình. Một hôm khi người mẹ ấy bi thương kiệt sức, bỗng có người mách “Hãy đến Tịnh xá Kì Viên tìm Thích Ca Mầu Ni may ra được”.
Người mẹ đó vội vàng đem thi thể của con trai đi tìm Thích Ca Mầu Ni, đến nơi chị ta quỳ xuống cầu xin Ngài cứu con trai mình. Thích Ca Mầu Ni nhìn người mẹ không ngừng gào khóc nói: “Thí chủ, xin hãy buông con của chị ra. Xin hỏi thí chủ có thể xin được một nắm hạt cải từ một gia đình chưa từng có người chết trong thôn không?”.
Người mẹ nghe thấy, tưởng rằng chỉ cần có nắm hạt cải này đó, con trai sẽ có thể cải tử hoàn sinh. Cho nên, vội lau nước mắt chạy đi. Người mẹ đi đến trước cửa một nhà, hỏi: “Gia đình có hạt cải không?”. “Có đấy”. “Có thể cho tôi một nắm không? Trong nhà mình đã từng có người chết chưa?”. “Trước đây không lâu, ông nội tôi vừa mới qua đời”.
Thế là, người mẹ đó liền đi đến một nhà khác, nhưng gia đình này trước đó không lâu bà nội cũng qua đời. Nhà khác thì 5 năm trước thân phụ cũng qua đời. Người mẹ đó hỏi từng nhà từng nhà một, nhưng không có một gia đình nào chưa từng có người chết.
Mặt trời sắp xuống núi rồi, người mẹ mệt mỏi kiệt sức, chị đi đến cửa nhà người cuối cùng: “Xin hỏi gia đình đã từng có người chết chưa?”. “Ồ, làm gì có nhà nào chưa từng có người chết?”. Lúc này, người mẹ đó đột nhiên tỉnh ngộ. Nhà nào trong thôn cũng có người chết, bởi con người ai rồi cũng phải chết.
Đối diện với sự ra đi của con trai, người mẹ đó tưởng rằng chỉ có mình phải chịu đựng nỗi đau khổ của cái chết. Kì thực, cái chết là một việc vô cùng bình thường, là một phần của cuộc sống. Người mẹ ấy cuối cùng cũng từ bỏ sự cố chấp trong lòng, nhẹ nhõm đến bên Thích Ca Mầu Ni. Thích Ca Mầu Ni hỏi chị: “Thí chủ đã tìm thấy hạt cải chưa?”. “Phật tổ, bây giờ con không cần tìm hạt cải nữa rồi”.
Cho dù không cứu sống được con trai, người mẹ đó vẫn có thể có được hạnh phúc. Chị đã từng cho rằng mình chỉ hạnh phúc khi con trai còn sống, bây giờ chị mới hiểu ra tất cả không phải vậy. Khi con người hiểu được đạo lí của nhân sinh, rất nhiều nỗi đau khổ sẽ không còn đau khổ nữa.
Hạnh phúc cũng giống như ánh nắng xuân ấm áp soi chiếu tim con người. Nhưng nếu con người chúng ta cứ nhắm chặt mắt lại, thì không thể nhìn thấy ánh sáng mà chỉ có thể cảm nhận được một thế giới băng lạnh mà thôi.
Bởi thế chúng ta hãy mở mắt để được nhìn thấy ánh sáng hi vọng soi chiếu khắp cuộc sống này.
MẸ HẠNH PHÚC, CON MỚI HẠNH PHÚC!
(Trích từ cuốn sách "Bài học làm mẹ"
https://www.facebook.com/TuSachNguoiMeT ... =1&theater