gửi bởi phtran1302 » T.Ba Tháng 8 19, 2014 9:11 pm
Làm mẹ rồi, mình có nhiều cảm xúc hơn, nhất là về đứa con mà chúng ta vô cùng thương yêu. Nhiều lúc, chỉ do hình ảnh 1 đứa trẻ nào đó trạc tuổi con, đồng giới tính với con, hay là nụ cười bé nào đó ...xuất hiện hay tình cờ đập vào mắt mình, cũng khiến mình nghĩ tới con, nghĩ tới điều hay, điều dở, điều tốt, điều xấu...mọi ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu với muôn vàn lo lắng ngổn ngang, đau thương đầy ắp ... Trên đời này chỉ có tình mẫu tử là thiêng liêng, trường tồn nhất , nó không cần sự đáp trả, cũng không cần phải có bất kỳ điều kiện nào cả... Mình vẫn yêu thương con, dù con thế nào, con vẫn là đứa con mà mẹ yêu thương nhất, sẵn sàng hy sinh mọi thứ cho con... Một mai con lớn khôn, con hòa nhập được cộng đồng và tự bảo vệ được mình, tự chăm sóc và lo cho bản thân được mọi việc trong sự ổn định ... thế là con đã "báo hiếu" cho ba mẹ rồi. Mình không mong con sẽ làm được gì nhiều, không mong con sẽ thành đạt rỡ ràng như người tài năng mà thiên hạ tôn vinh, chỉ mong là con được sống trong yêu thương, an lành và tự lo cho mình được ...điều đó có quá cao vời không ? Một khi không có câu trả lời, mình chỉ biết nguyện cầu Trời, Phật...dường như tâm linh là liều thuốc trấn an tinh thần khi mình suy sụp. Tương lai ư ? Đã không còn dám nghĩ tới, nhưng không nghĩ thì làm sao lo, tiên liệu được cho con, chính những gúc mắc này nó khiến mình mệt mõi.
Phương