gửi bởi meque » CN Tháng 8 10, 2014 8:04 pm
Chào chị Phương,
Sáng thứ 6 tuần rồi em nói con không biết giận thì trưa đó em làm chưa về bà ngoại gọi điện nói về nhanh vì con khóc không dỗ được, cứ nói mẹ về mua bánh. Vì lúc sáng đi làm em có nói là trưa về mẹ mua bánh. Khoảng 11h chưa thấy mẹ về con khóc. (Hôm đó nhiều việc nên em nán lại cơ quan). Về tới nhà con bỏ tay qua mẹ ẵm liền, rồi con giận mẹ, không thèm nhìn, đụng vào không cho, không thèm ăn trưa, nhịn đói ngủ luôn.
Dạo này con ăn rất ít, com đụng tới là nhả ra, cháo thì được vài muỗng là ngậm hoài không nuốt, đến nỗi nước cam con rất thích uống mà còn không thèm, nước ngậm rồi nhã... Em stress kinh khủng vì không lo tốt cho con được. Cứ nghĩ cố gắng lo cho con ăn ngủ tốt, có sức khỏe tinh thần con sẽ tốt hơn. Con ngủ thì ổn rồi, còn ăn thì trời ơi kinh khủng. Thấy con như yểu xìu em sốt ruốt quá nên suốt ngày cứ chạy theo dụ con ăn.
Còn chuyện đi học của con thì em không yên lúc nào. Con đi học 1 năm rồi, nhưng xen kẻ thì nghỉ bệnh cũng nhiều. Chưa lúc nào con thích, hào hứng đi học cả. Sáng nào đi cũng khóc, hôm nào ổn lắm thì không khóc nhưng cũng làm thinh hà, buồn rười rượi vậy đó. Ở lớp giữ trẻ thì mấy cô khó tiếp chuyện, nên hỏi thăm cũng được ít, hôm nào con làm được gì vd: cô gọi tên con đến liền, hoặc con ăn hết suất thì nghe cô kể. Nhưng có mấy lần đâu. Trong 4 cô và 1 cô bảo mẫu con thích 1 cô hay cười, hiền, không la lớn tiếng. Đó là do mấy cô kể lại chứ con chưa biết kể gì hết, hỏi gì con cũng không nói. Trường này là trường đạt chuẩn quốc gia nên em nghĩ không đến nổi bạo hành, nhưng con mình như vậy bị phân biệt đối xử thì em nghĩ khó tránh khỏi. Trường không có camera, không cho người nhà vào giờ dạy nên khó biết con sinh hoạt thế nào. Buồn một điều là con đi học nhà trẻ thì ba mẹ phải lo quà cáp, bao thư. Lớp vừa rồi em chỉ tặng mấy cô quà nhân mấy ngày lễ chưa không đưa bao thư. Thật ra em thấy khó chịu mấy chuyện này và rất ngại làm, thấy nó kỳ kỳ làm sao. Mà em cũng không quen ai trong trường để nhờ họ để mắt tới. Em không giấu bệnh của con, kể cho mấy cô nghe để mong thông cảm, và trong sổ liên lạc em cũng ghi. Nhưng không biết em làm vậy nên hay không vì nhiều khi không nói thì người ta chỉ nghĩ con mình chậm, nói ra người ta cứ nghĩ là đứa bệnh. Em nghĩ vậy là do từ khi em kể về con thì mấy cô có vẻ tránh né mỗi khi em muốn hỏi thăm.
Con chuyển lên lớp mầm mới có 1 ngày, nên chưa biết nhiều về mấy cô mới. Trước ngày con đi học lại (bé nghỉ hè 2 tháng) 2 vợ chồng bàn tính rất nhiều. Ba bé nói thôi đưa bao thư cho mấy cô ngay ngày đầu luôn. Khi đưa bao thư thì có cô nhận rất nhanh và vui vẻ, không có gì ngại ngùng cả, có cô thì gửi lại nhưng đưa qua đưa lại thì em cũng để vào túi cô và ra về. Khi đưa bao thư như vậy em sợ có tác dụng ngược lắm, vì đâu phải ai cũng thích mấy chuyện đó, gặp người không thích người ta khó chịu với con hơn nữa. Em không khéo lắm trong ngoại giao, với lại con như vậy làm em khép kính hơn, không hòa mình với các phụ huynh khác nên ít thông tin.
Sáng thấy bộ đồ đi học là con khóc, nói "đừng", mẹ lúc nào cũng giải thích trấn an con. Gặp cô thì con chủ động bỏ tay qua cho cô ẵm.
Con ít biểu hiện gì nên khó thăm dò từ con, con rất thích thì con mới vui ra mặt chứ thường thì con im lặng, lơ là lắm. Kể cả ở nhà ba đi làm về con cũng ngồi im ru, mấy khi nhắc ba thường mua gì đó con thích, nên chơi với con cho con vui con gần gủi thì con còn chạy ra mừng "bánh". Con học 1 năm qua mà em hỏi con chưa nói gì về lớp cả, ngày nào rước con em cũng hỏi hôm nay con ăn gì, cô nào cột tóc cho con, hôm nay con có vui không,..... Nói chung em muốn biết gì thì chỉ có cách hỏi cô.
Em cầu trời cho con gặp được cô giáo có lòng từ tâm, khi con gần hết lớp trẻ em cũng có suy nghĩ có nên cho con ngồi lại lớp cũ, vì con chưa biết gì chắc chắn là sẽ không học được (vẽ, tô, cắt...) ở lớp mầm rồi. Nhưng cũng mong con lên lớp mới xem con có gặp được cô quan tâm con hơn không. Trường hợp con không thích nghi được thì xin chuyển con lại lớp dưới, thậm chí cần thì chuyển trường cho con. Nhưng chuyển lại lớp cũ thì những cô này có muốn tiếp nhận con không, buồn lắm chị ơi.
HN ổn hơn mừng cho bé và mẹ Phương.
Em, Tú