Dear chị P,
Em có đọc mấy bài gần đây của chị, cũng mấy lần tính còm còm rồi lại thôi. Phần vì công việc dạo này lu bu quá, phần lại ngại những cmt của mình ít nhiều "chạm" tới ai đó nên cứ ngập ngừng...
Nay, có lẽ sẽ là "thêm 1 lần...rồi thôi" cho trọn vẹn cái tình "trợ Duyên". Hy vọng chị cảm nhận được chút gì đó mà em muốn "gửi gắm", tặng chị...suy nghĩ chơi!
Nói chị đừng giận, em thấy thực sự chị chưa qua GIAI - ĐOẠN - CHẤP - NHẬN. Nếu qua giai đoạn này, chị mới có thể thành công cùng con được. Khi ta chấp nhận sự thật, tức là ta chấp nhận những gì thuộc về con, chấp nhận những gì gọi là sự an bài của định mệnh. Khi đó, ta mới không còn khổ đau, không còn so sánh, không còn băn khoăn lo lắng, mà sẽ tập trung toàn bộ sức lực, tinh thần...để cùng con nỗ lực.
Khi đã chấp nhận, tinh thần cùng thể xác ta sẽ vui cùng con với những trò vui "điên điên" nhất
, ta sẽ cùng con có những biểu hiện..."dở hơi" nhất (trong mắt người "phàm" nhe), và sẽ đau cùng con những nỗi đau nhỏ nhất. KHi đó chả còn thời gian cho những vẩn vơ... Tương lai sau này sẽ chẳng ai tiên liệu được, chỉ biết "xây tương lai" từ những điều nhỏ nhặt tưởng như bình dị nhất. Làm gì có tương lai khi hiện tại ta còn chưa rõ mình là ai và đang làm những gì??? Kể cả những người bình thường, đã có mấy ai tiên liệu được tương lai họ từ những ngày hiện tại? Sao nghĩ xa thế khi "ngày hôm nay" đang "ở lại"?
Đấy là về thực tại. Còn tâm linh thì chỉ khi chị sẵn sàng chấp nhận thực tại, cánh cửa tâm linh mới hé mở để chị có thêm niềm tin vào tương lai...
Em nhớ cách đây chừng gần 2 năm, khi em cho Đ tới chơi nhà chị gái. Nhìn ánh mắt, nụ cười của em "đính" theo mỗi bước con nhảy nhót vòng quanh mâm cơm của cả nhà, chị gái em nói "chỉ cần nhìn những biểu hiện của em là chị biết Đ sẽ tiến bộ và em sẽ thành công"
Vẫn biết luôn phải là những nỗ lực không ngừng, không mệt mỏi trong hành trình can thiệp cho con. Nhưng, mỗi một sự can thiệp + nội lực của con = kết quả khác nhau. Vậy thì, nếu để những phần "kết" của ai đó làm chạm vào góc khuất của tâm hồn mình, ta vô tình gây cho chính ta một thương tổn chẳng thể nào gắn được. Mà là cha mẹ của trẻ TK, đã mấy ai hiểu được rằng không ít các con có khả năng cảm nhận đặc biệt về cảm xúc của người khác? Đâu cần phải "nhìn chòng chọc" vào mắt để hiểu người đối diện muốn mình làm gì? Các con cảm nhận qua rất nhiều giác quan khác nhau, nói ra hay không...lại là vấn đề khác!
Đó là lí do mà em ngại cho con học cb, vì ở đâu đó em thấy ngta vẫn hay dùng từ "cái bọn này...biết gì...", "cái hội này", hay "trẻ này không thể hiểu...'.và người ta "ung dung" nói trước mặt chúng những gì ngta nghĩ mà không hề biết chúng đang bị tổn thương. Ngay cả trong lớp MN ngày trước Đ học, em vẫn luôn cảnh báo các cô không được nói gì đó chạm tới con khi có mặt con, ở nơi khác thì...ai mà kiểm soát được? (P/s: đây là điều em ngại "chạm"..., mong các anh chị CG không phiền vì không phải đâu cũng vậy, và đây là ý kiến cá nhân)
Dạy con ntn thì cũng nên..thiên biến vạn hóa bởi sẽ không thể có quy luật chung hay cái gì chung chung đồng nhất được. Những gì liên quan tới việc gd con phải là độc nhất! tất nhiên căn cứ trên những cái khung cơ bản.
Chia sẻ chút kinh nghiệm "đọc thông điệp" khi em can thiệp cho Đ. Từ những việc bất thường xảy ra, em luôn nhìn theo hướng tích cực, coi đó là sự gợi ý của ông thầy định mệnh, và em làm theo, em hầu như thành công trong những phần này. Vd: bình thường muốn con đi tất, không thể! Nhưng có 1 ngày con bị vấp chảy máu dập cả đầu ngón chân, mà con lại muốn đi bộ. Vậy để an toàn, mẹ chuẩn bị "tâm lí chiến" để con hiểu rằng nếu đi bộ mà đeo thêm tất thì sẽ không bị bẩn vào chân, sẽ không bị nhiễm trùng, nhưng có thể làm con khó chịu hơn chút. Cho con lựa chọn, và con thuận theo ý mẹ.
Hay vd khác khi con không thể đi giày, nhưng đột nhiên các cô làm mất dép của con trong 1 buổi tập dợt chung với cả trường, mẹ chả mua dép nữa mà đem đôi giày cũ ra dụ con đi, nói rằng mẹ không còn tiền và con được toàn quyền lựa chọn đi giày hay đi chân đất, và nhắc thêm rằng đi chân đất sẽ bẩn chân lắm. Lẽ dĩ nhiên con chọn đi giày....
Rất nhiều lần em vẫn nói, hãy cẩn thận với những gì chúng ta đang nghĩ, vì điều đó có thể ảnh hưởng không tốt đến sự linh cảm của con, mà khi đó cảm xúc con sẽ bị chi phối...
Có lần anh Phi so sánh chị và em với "both side"
. Em thích nhìn đời qua lăng kính màu hồng
bởi khi đó em tập trung được nội lực tích cực trong mình, mà suy nghĩ tích cực thường sinh sản theo "cấp số nhân"! Trong can thiệp đặc biệt, điều này có ý nghĩa "quyết định"...
***************************
Em hy vọng :"với những quả chanh em vừa gọt, chị ăn vào và vẫn thấy ngọt"
Bài này em viết riêng tặng chị, còn nhiều điều để chị tự "xoay" nên em để dấu chấm lửng, hy vọng chị giải được thông điệp vừa nhận.
Như 1 kết quả ngọt ngào, tặng chị vài chùm "nho nhỏ" của Đ, để chị làm động lực phấn đấu tiếp cùng con.
Khi mẹ ôm Đ lắc lư và nói "Đ là gối ôm của mẹ" thì con làm như mẹ và nói "mẹ ...gối ôm của Đ, yêu, yêu quá". Đ đã có thể chạy lên lầu theo sự hướng dẫn của mẹ để nói "mời ba...xuống ăn cơm". Đã có thể nhìn mưa rơi và nói "mưa ào ào", khi hết mưa thì nói "mưa tạnh rồi" và bồi thêm câu bình luận "thời tiết...lạnh quá"....
Cố lên chị, hãy vui vẻ lên và hãy lạc quan. Cùng con nhìn về 1 hướng, hãy bắt đầu từ hướng nhìn của con trước.
Em vẫn nhớ câu chuyện về chàng trai non-verbal 20T mới biết hát bài sáng tác về mẹ...