Ôi khuya hôm qua chả ngủ được, vào type bài mà sáng dậy đã thấy bài đi mất rồi. Cứ ngỡ hay do mình nói nhiều quá nên bị xóa bớt hụ hụ, hóa ra hổng phải.
Mình muốn chia sẻ với các bố mẹ. Hôm trước mình gặp 1 mẹ, chị ấy nói: nhiều đêm em cứ không ngủ được vì nghĩ đến con, sợ con không đi học được chị à, em chỉ hi vọng con nó chậm hơn so với bạn thôi chứ không đến nỗi.
Nỗi lo của chị, sự mất ngủ của chị ắt hẳn phụ huynh nào cũng gặp phải. Con bị như vậy, ai cũng lo cập nhật kiến thức, dạy con trong căng thẳng luôn ấy chứ, nhiều khi không hiểu sao đầu muốn nổ tung.
Người ta nói: cố quá là .......quá cố đó.
Hãy cố, cố đến 1 lúc rồi hãy dừng chân nghỉ ngơi và tận hưởng chút xíu 1 cuộc sống bình thường, không có hôm nay phải học gì, dạy gì,... trước khi quay trở lại học.
3 tuần gần đây con mình bị ốm, mình chỉ ở nhà chơi với con. Giờ mình không kiểm tra nữa, không hỏi và ép trả lời, mình nghĩ sẽ làm bé lo lắng và áp lực đó.
Mình cứ bày bé như thể bé được .....như các bé bình thường khác. Mình tự hỏi, đợi chút, rồi tự trả lời, để bé có thời gian tự hiểu. Rồi lặp đi lặp lại trong nhiều ngày, nhiều tuần.
Vậy mà bé cũng tự trả lời được câu hỏi Ai đút con ăn? Con chở ai đi xe đạp vậy? Ai cho con ...?
Bữa nay bé còn tự biết hỏi: Cái gì đây? với những thứ bé không biết và có nhu cầu biết, vậy là bé đã tự hiểu ra muốn biết thì phải hỏi rồi đó.
Mình đụng đâu dạy đó mới kinh chứ. Mình đọc truyện có hình ảnh cho bé nghe.
Em bé chơi đồ chơi nè, nhưng không rửa tay nè, bé ăn cơm nè. Rồi bé bị đau bụng nè, bé đi bác sĩ khám bệnh nè.
Vì sao bé đi bác sĩ? Vì bị đau bụng đó (mẹ tự hỏi bé rồi tự trả lời luôn)
Vì sao bé bị đau bụng? Vì tay bẩn, bé không rửa tay đó (mẹ tự hỏi bé rồi tự trả lời luôn).
Tiếp chuyện bạn Kim Anh đi công viên (Kim Anh là tên bạn thân của bé), mẹ chỉ vào hình:
Kim Anh đi công viên nè. Ở công viên có nhiều hoa nè. Kim Anh định hái hoa thì bạn ong bay đến. Bạn ong khóc.
Rồi mẹ chỉ vào hình bạn ong khóc nè. Vì sao bạn ong khóc? Vì không có hoa để hút mật.
Bông hoa khóc nè. Vì sao bông hoa khóc? Vì đau nè.
Thế rồi, Kim Anh xin lỗi bạn ong và bông hoa đó.
Hết chuyện he he. Mẹ dạy bé câu hỏi tại sao đó.
Còn chuyện bé nhà mình đi ăn bánh bèo mới tức cười chứ.
Khi đến quán bánh bèo, bé nhà mình ăn rất ít mà cứ đòi đi về, mẹ phải bảo con ngồi xem con chó xù kìa, rồi gọi tên nó nha là nó quay lại đó.
Ăn xong, mẹ gợi ý con, con chào đi rồi về. Lúc đó trước mặt bé có ông bà chủ quán,... và em chó.
Bé nói thiệt to và dõng dạc: CHÀO CHÓ.
Xỉu
)