Hôm cuối năm nhóm bạn mình gộp lai đi ăn, ngồi trong xe lái vào chỗ đậu thì thấy một anh chàng đứng xin tiền.
Bạn mình chỉ còn có 2 USD nên cho. Anh ta lắc đầu ra vẻ không đủ rồi đứng sát vào xe, làm xe không dám chạy tới sợ bị đụng . Bạn mình nói gì anh ta cũng lắc . Mình hơi bực nên mở cửa bước ra . Khi tới gần, mình thấy anh ta cầm 1 tấm hình "bánh mì" . Mình hỏi "muốn bánh mì hả" thi anh ta gật, nói "yes".
Lúc đó mình nhận ra ngay đó là hình giao tiếp, ai đó làm và ép plastic cho anh ta. Anh ta mặc 1 cái áo lanh loai ko uot, có thể kéo ra làm túi ngủ luôn . Lúc này mình nhận ra anh ta chac là nguoi TK truong thành khong may mắn.
Bạn mình, cung là PH 1 bé TK... thay vay hoi mình : Có chuyen gi ko ? Toi keu canh sát nhe .
Mình nói: Đừng, và chỉ vào tấm hình giao tiep cho bạn mình coi. Bạn mình nhìn và hiểu ngay. Thế là 4 nguoi chở anh ta vào tiem bánh mì ăn nhanh mua cho anh ta 1 o bánh mì . Ban mình mua them 1 it thuc an, xin cái hop cất để anh ta để dành mai ăn.
Lúc này thì anh ta chỉ vào quầy tính tiền . Mình nghi nên hỏi "Bạn muốn biên lai hả"? Sở dĩ mình biết vì cách anh ta mở cửa vào nhà hàng, cách đứng đợi bánh mì ... y như các bài tập cho mục tiêu sống tự lập "Tránh những cử chỉ gây hiểu lầm khi mua sắm". Vì vậy mình nghi là anh ta muốn có biên lai mua hàng . Khi mình hỏi, "cần biên lai vì sợ bị bảo vệ nói trộm đô` ăn", anh ta gật gật.
Bạn mình có vẻ buồn . Mình an ủi nhưng anh ta nói, "nếu can thiệp cho con tôi thất bại, đó là hình ảnh con tôi 30 năm tới". Mình an ủi: "Bạn không thấy anh ta nói tiếng Anh không rõ à . Con bạn được can thiệp từ bé, hy vong se tot hon ban ạ" Nhung nói gì thì nói, hom đó cung là ngày không may vì con bạn mình vừa bị động kinh lần đầu tiên . Đi khám thì BS nói sẽ bị lại trong tương lai, cho nen an ui gi thi an ui, ko thể bớt buồn được.