gửi bởi khanhca » T.Ba Tháng 9 24, 2013 8:30 pm
Hi Bé An,
Cảm xúc của chị em đều có và trãi qua all. Có nhiều người suy nghỉ rằng cháu ngoại mới đúng là cháu của ta còn cháu nội thì chắc gì nên vậy đó chị à. Chị đừng suy nghỉ làm gì cho hại sức khỏe, giữ gìn để lo cho con. Em thì lại có 1 suy nghĩ khác, khi ốm đau em cũng ko muốn được ai thăm hỏi nhiều vì theo suy nghỉ của em thăm mình có 2 loại: 1 loại thì thương mến mình thật sự đến thăm để động viên mình nhanh khỏi bệnh còn 1 loại thì đến xem thử mình thế nào, xem thử có qua khỏi ko, bao giờ chết. Hai loại người đó trà trộn vào nhau, một đến làm cho mình vui còn loại kia thì làm cho mình buồn mình tức thêm. Nếu như vậy cũng ko lợi j cho sức khoe của mình cả, tốt nhất là đừng ai đến thăm khỏi mất công, mang nợ. Nên mỗi khi e ôm đau hay chồng con cũng vậy ai mà hỏi nằm chỗ nào không bao giờ em nói cả trừ những người ruột thịt đi nuôi mình.
Chị không nên suy nghĩ lung tung sẽ rất khó ngủ như vậy sẽ ko có sức lo cho con. Trước kia em cũng thế, nằm xuông là nghĩ đủ chuyện ko sao ngủ được. Nhưng giờ hiếm khi lắm, mà nếu có thì em sẽ niệm Phật là em sẽ quên đi tất cả và chiềm vào giấc ngủ ngay thôi. Chị hãy thử xem nhé!
Phải cố lên chị ơi!!!
Con mình như thế mình tủi thân lắm nhưng có nhiều người họ ko có lương tâm nên thấy mình có điểm yếu đó họ cứ đè lên mà dập cho mình ko tài nào ngóc lên nhìn mọi người được. Em may một bộ đồ mới (quần tây, áo sơ mi công sở), mặc đi làm. Thú thật mấy năm nay con vậy em ăn mặc toàn áo thun quần tây ko bao gio ủi cả. Nay con đi học ở Hà Nội, ở nhà ó thời gian rãnh nên ủi măc đồ mới thấy cũng dễ nhìn hơn, đóng thùng đi làm cho lịch sự. Đến cơ quan ai cũng khen và động viên. Lên phòng ông Trưởng phòng phán 2 câu: "ăn mặc phản cảm, con bị bệnh chồng đi nuôi mà mẹ ở nhà quần này áo nọ", em trả lời lai: "Dạ lâu nay ăn mặc lùi sùi ai cũng quở nên may mấy cái áo sơ mi măc cho lịch sự chứ có gì đâu mà phản cảm chú", ông đó nói tiếp" "ăn mặc ko phù hợp với hoàn cảnh, ăn mặc vậy để ngoài giờ làm việc mà mặc đi, con thì nói ko ra lời mà mẹ quần này áo nọ". Em tực ngậm ngùi, nước mắt rơi, ko noi được lời nào. Em báo nữ công và lãnh đạo xem em ăn mặc vậy có đúng như lời của TP nói ko, mọi người đều ủng hộ em. Em ghét may tiếp 5 bộ mặc 5 ngày, thêm mấy cái đầm công sở nữa mặc cho bỏ ghét. Hết nói luôn. Mặc cho tức lên tân xông luôn. Dạo này hay than với mọi người huyết áp cao suốt.
Hãy cứng rắn lên và đối diện với mọi thách thức thì sẽ qua đi all.
Vậy nhé chị.