Thật là bức xúc khi đọc câu chuyện của Khanh và của Be An.
Nếu mình vì quá bức xúc rồi mình cũng "bùng nổ" buông lời không kềm chế thì thật không hay, mà phải nín nhịn người kém hiểu biết còn có thể, chứ nhịn người kém văn hóa, kém lòng thông cảm thì thật là khó chịu - Người nhà của Be An có đến tiếp không, nếu có thì để người nhà nói chuyện với bà ấy, mình yêu cầu bà ấy có thể khen cháu mình nhưng đừng đem con mình ra dè bĩu làm cái tiền đề "nổi bật" cho sự giỏi giang của cháu bà. Sao em không hỏi bà rằng cháu bà cũng phải bệnh nằm viện đó thôi, có phải là Phù Đổng Thiên Vương đâu mà cỡi ngựa lên Trời, ở đó mà khoe. Rồi ai có xác thân này cũng phải qua nhiều điều bất như ý, hay không may, không vui (nói theo nhà Phật) - Cháu bà có thể khôn lanh, nhưng thời gian còn dài, có khi lớn lên lại làm bà đau buồn cách khác. Con chúng ta luôn thánh thiện, hiền lành, trước sự đời đầy ranh ma, con vẫn trong sáng hồn nhiên, đáng yêu, chúng ta hãy thương yêu và bảo vệ con khi có thể, theo cá nhân chị, không cần phải vị nể nếu ai đó có những lời nói hay hành vi quá đáng làm tổn thương con. Đầu tiên, mình có thể giải thích cho họ hiểu, còn nếu giống như bà kia thì phải nói chuyện nghiêm túc với bà ta yêu cầu tôn trọng con mình và mình.