Nhưng tôi bản tính cũng khá mạnh mẽ từ thuở thanh niên, tôi sớm lấy lại thăng bằng để cùng con vượt lên, tôi không muốn phí thời gian của con, mặc dù khi con ngủ đêm đêm, tôi khóc suốt.
Khi con đi học, dần tiến bộ, tôi mừng lắm... tôi ước mình đủ mạnh mẽ để đưa con đi từ sớm hơn, vì tôi đã nhận ra con bất ổn khi mới vài tháng, tới giờ tôi vẫn còn hối hận lắm bạn à.
Tôi chả biết làm gì để cứu con cả, nhiều lúc nghĩ tôi sinh con ra không hoàn hảo, nhưng tôi sẽ yêu con theo cách hoàn hảo nhất. Tôi sẽ không để con phải thiệt thòi nhiều đâu. Tôi tin mình sẽ làm được cái gì đó cho con. Cho dù có đau khổ, mệt mỏi hay gì gì đi nữa, thì tôi coi đó là việc của tôi, còn việc của con luôn phải cố gắng sao cho tròn trịa nhất. Mong là tôi đủ sức vượt qua được giai đoạn này. Mong bạn và những ai trong hoàn cảnh của chúng ta cũng như vạy.
Chào Bạn,
Tôi thích tính cách của bạn, tôi nhìn thấy ở bạn sự mạnh mẽ cần có và sự kiên trì cùng tấm lòng người mẹ, xin hoan nghênh bạn (applause !!!) Tôi thích suy nghĩ "tuy sinh con không hoàn hảo, nhưng sẽ yêu bằng cách hoàn hảo nhất" - Chúng ta ai cũng như thế, yêu con bằng tất cả tấm lòng...Đừng hối tiếc nhiều quá bạn nhé, hãy tập trung cho hôm nay và chuẩn bị các bước cho ngày mai - Con tôi cũng chẳng được phát hiện sớm, cũng chẳng được can thiệp sớm đúng cách, tôi từng vằn vặt mình đã không sáng suốt và hiểu biết sớm hơn để giúp cho con. Tôi từng nguyền rủa mình ... Giờ thì tôi làm hết sức mình, tìm hiểu, học hỏi để có thể giúp con tốt nhất theo khả năng. Không tránh được đôi lúc cũng đổ sập xuống vì quá mệt mõi hay căng thẳng, nhưng rồi phải đứng lên, vực mình dậy, con đang cần mình, mình không được phép ngã xuống - Tôi hiểu lắm tấm lòng và tâm trạng các PH - khi nào bạn cảm thấy suy sụp hay cần chia sẽ điều gì, cứ vào đây nhé, chúng ta sát vai nhau, cùng nâng dỡ tinh thần mình và giúp con chúng ta...Cố lên bạn ơi...........