Cái nào thấy sử dụng cho nhà được thì mua mang về (vì vậy mà ông chồng bảo là "tốn tiền")
Nếu không tập thể dục và để stress, bạn sẽ không chạy đường dài với con nổi đâu. Nên vì con mình mà bỏ chút thì giờ chăm sóc cho chính mình.
Minhkute đã viết:Chào anh Phi, chào mẹ bé An!
Cảm ơn anh Phi đã cho em lời khuyên, và sự nhắc nhở về việc mình việc cần hiểu là phải dạy con theo cách nào, Khi em cho con đi khám bác sỹ cũng không dặn là phải dạy con chỉ tay và chỉ dặn tích cực sai việc thôi, em cũng tập cách giống như anh Phi nói, thường xuyên đưa ra hình ảnh đơn giản để dạy con, ở nhà em có một số hình ảnh con vật nuôi trong nhà, em thường đưa ra và dạy con đây là con gì, con chỉ nói meo meo khi nhìn thấy con mèo, gâu gâu khi nhìn thấy con chó, hôm vừa rồi, tự dưng khi đang ngồi chơi, con nhặt hình con bò lên và nói bò, bò, làm em thật sự ngạc nhiên, đúng là mình cứ tích cực dạy con, có thể ngay lúc này con không bật ra được nhưng tự dưng đến một lúc nào đấy con sẽ bật được ra, và đó là kết quả của việc có những lúc mình tưởng làm như vô nghĩa. Mình rất hiểu tâm trạng của mẹ bé An, mình cũng đã trải qua những thời điểm như vậy, và bây giờ vẫn thế, dù con đã tiến bộ nhiều, nhưng không phải ngày nào con cũng ngoan cũng nghe nói. Trộm vía hai tuần nay con tiến bộ nhiều, khi chơi trò chơi thả hình với mẹ, lúc mẹ đưa hình cho con mẹ nói tên hình gì, số mấy con cũng lặp lại theo và thả đúng vị trí, con tích cực đếm số, biết nói chừa khi đánh bà, đánh mẹ. Sáng nay con đòi ăn kẹo mẹ không biết, con cầm kẹo nói mẹ bóc, mình không cho, con lại nói cho, cho, mình vẫn không cho, con lại nói kẹo, kẹo, thực sự hiện giờ mình đang rất hi vọng và tin tưởng vào sự tiến bộ của con. Mẹ bé An cứ bình tĩnh và kiên nhẫn nhé, cùng với sự hỗ trợ tận tình của các anh chị tư vấn, mình tin là bé An sẽ tiến bộ nhanh mà.
con chị ấy đã biết phụ mẹ, biết nịnh mẹ, biết tự làm mọi thứ, biết ca hát...Không có ý định so sánh con với bé khác, nhưng không hiểu sao cứ nghe chị ấy kể chuyện là như dao cắt vào tim, mà lại không thể kêu chị ấy đừng kể nữa, cứ phải giấu cái đau vào lòng mà tươi cười lắng nghe...
Thượng đế cho chúng ta tình cảm để bộc lộ và chia sẻ chứ không phải để che đậy!
Bạn đọc câu chuyện trên chưa? Mong gia đình bạn được hạnh phúc.
Nó liên quan gì tới bạn ? Nếu bạn nói thẳng tình cảm của mình ra, vd như "con mình kém lắm, mình rất thèm được như con bạn . Bạn nói thì mình thích lắm, nhưng cũng cảm thấy buồn." Như vậy thì 2 người hoặc sẽ không vô tình làm nhau buồn, hoặc sẽ chia xẻ một cách tế nhị hơn. Và mình tin là 2 người sẽ thân nhau hơn.
Thượng đế cho chúng ta tình cảm để bộc lộ và chia sẻ chứ không phải để che đậy!
Mình thấy rằng không có gì phải dấu, khi dẫn con đi đâu, con có hành vi kỳ lạ và người chung quanh để ý, mình vẫn mạnh dạn nói rằng con mình có rối loạn TK, mong mọi người thông cảm - Một vài người nghe thấy đã tiếp tay mình khi con nằm vạ ngoài đường và không la mắng bé.
Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 56 khách.