Mẹ Nôbi ơi,
Bạn là fan của truyện Đô rê mon à? Mình cũng thích Đô rê mon và Đô rê mon chế luôn. Giờ gõ google Đô rê mon toàn ra Đô chế, hihi.
Mình theo các mẹ có kinh nghiệm, cứ tự kỷ mà làm, tức là cái gì con quan tâm, con thích thì dạy bắt đầu trên cái nền đấy. Mình làm mẫu hỏi và trả lời trên cái con thích (như là con vật, các loài cá). Rồi mớm từ, rồi dừng lại để con tìm từ hỏi, trả lời. Điều mình may mắn là bé vẫn tò mò về xung quanh. Đưa bé ra chợ bán cá, là bé hỏi "Con gì đây?", lặp lại rất nhiều lần. Và mình đều trả lời tất cả các câu hỏi của bé. Mình nghĩ tất cả các hồi đáp với bé là phải ngay tắp lự, khi bé u ơ, ú ớ. Mình là người sát bên bé, càng có điều kiện để hiểu và đáp ứng với nhu cầu giao tiếp của bé.
Ở nhà làm gì mình luôn kéo bé theo cùng (giặt quần áo, quét nhà, dọn cơm, đi chợ ...). Khi hoạt động cùng mình, dễ cho mình để giúp bé tập hỏi. Có những câu hỏi, mình nhận thấy cũng theo tầm nhận thức của bé. Như câu hỏi như thế nào, ba tuổi, bé không hiểu. Mình cứ "chơi như thế nào" khi cầm đồ chơi của bé mà loay hoay chưa biết chơi như thế nào, cũng cạy cục, thử nhấn hết nút này đến nút kia. Thế rồi bốn tuổi hơn, một hôm tập thể dục, đến động tác khó, bé bảo mình "Tập như thế nào hả mẹ?". Mình sướng như điên. Hay câu hỏi tại sao, chị TA nói là 5 tuổi trẻ hỏi được. Nên mình không ép con khi con chưa trả lời, chưa hỏi được, cứ túc tắc làm mẫu. Rồi năm tuổi, bé cũng phát ra câu Tại sao, làm mình cũng "điên" lên mất mấy ngày. Với trẻ bình thường, nó hỏi "Tại sao?" ầm ầm, nhưng với mình thế là hạnh phúc.
Có một câu chuyện, về câu hỏi, mình rất thích. Một ông bố ngãng tai hỏi con trai: "Con đang làm gì thế?". Con trai đang xem sách: "Con xem sách?", mắt dán chặt vào trang giấy (đang đọc đúng đến đoạn gay cấn). Ông bố (chưa nghe ra) lại hỏi: "Con đang làm gì thế?". Con trai (hơi bực, đã trả lời bố rồi mà), nhưng vẫn nói: "Con đang xem sách?". Đến khi ông hỏi đến lần thứ ba, ông con quát lên: "Con đã trả lời bố rồi mà. Bực mình quá". Rồi bỏ đi chỗ khác. Thế rồi thời gian dần qua, một hôm con trai bắt gặp nhật ký của bố, đúng đoạn ông viết về cái ngày hôm đó. "Mình hỏi con ba lần, và nó bỏ đi. Khi nó còn nhỏ, nó đã hỏi mình nghìn lần câu Cái gì đây, và mình vô cùng hạnh phúc khi được trả lời nó...". Ông bố viết hay lắm, mình chẳng nhớ được, viết đại loại thế. Hạnh phúc của ông bố cũng giống hạnh phúc của chúng mình nhỉ?
Chúc mẹ Nôbi từ điên đầu sẽ điên lên vì sướng vì con.