Dạo này tội nghiệp lắm, muốn đi ị là tuôn quần ra, chạy 1 mạch vào ngồi trong restroom, HN có một việc làm mà mẹ P suy nghĩ hoài không hiểu, vậy thôi, đố bác Tường Anh luôn coi bác có hiểu không : mỗi lần vào restroom ị, Nhân vào phía trong (phòng tắm đứng) lấy ra một chai xà bông tắm (hay gội đầu) bỏ ngoài cửa kiếng phòng tắm đứng rồi kéo cửa kiếng lại, xong mới ngồi xuống (trong phòng tắm đứng) ị, mà P quan sát có thấy bé dòm cái chai xà bông lâu đâu ? Mà cái chai cũng đâu có khác gì khi bên trong phòng tắm đứng hay bên ngoài ? Không hiểu nổi bé làm vậy để làm gì, có suy nghĩ sao mà làm vậy ?
Ủa, sao kỳ cục ghê, người ta vào phòng làm việc riêng mà dòm ngó, rồi kể ở chốn công cộng! Hm, phải kiện mới được!
Nói đùa chứ mình đọc mà cười khắc khắc. Các bé TK thường hay có những ritual như thế đấy, chả tại sao hết. Thích thế thôi. Mẹ Phương thắc mắc làm gì. Thử hôm nào biết cu cậu sắp đi ị, mẹ Phương dấu hết mấy chai ấy đi xem sao. Nhưng coi chừng, dấu đi thì cậu đổi ý chạy lên giường ị thì khốn!
Mình có cô bé bệnh nhân 16 tuổi. Mỗi lần cô bé đi xếp hàng lấy đồ ăn trưa, tụi mình phải cho cô ra sớm hơn bạn 2 phút, vì... cô cần 2 phút để... nói. Cô bé có cái đồng hồ bấm giờ, cô bấm 2 phút rồi lấy hơi nói một tràng thật dài toàn là tên phim, tên tài tử. Khi đồng hồ kêu tít tít báo hết hai phút, cô bé vuốt tóc, sửa lại quần áo, rồi đàng hoàng đi về phía căng tin để xếp hàng lấy đồ ăn. Với người khác, cô có vẻ kỳ cục, điên điên. Với mình, cô ngộ nghĩnh. Trong chuyên môn của mình, mình sẽ bảo cô đã biết kiềm chế việc nói huyên thuyên này vào thời gian được cho phép.
Thế thì HN nhà ta cứ việc lấy chai xà bông, chả sao. Tuy nhiên, mục tiêu tối hậu vẫn cứ là cái nắp bồn cầu cơ!