Không có ai trả lời thì em đi tìm câu trả lời ở các nhà khác vậy.
Và cũng tìm được câu trả lời (không bít có đúng với mình không nữa)
.
E mới nhận thấy rằng khi có ngôn ngữ rồi thì việc bồi đắp và phát triển nó phải liên tục thúc đẩy. Câu phải tiếp tục nối dài (vì bọn trẻ con tốc độ phát triển ngôn ngữ của nó chóng mặt lắm). Mình đã chậm chạp thì càng phải liên tục cố gắng (kiểu như nhất cự ly, đi sớm về sớm).
Độ dài câu của bé nhà em có thể nói là dậm tại chỗ từ thời điểm cách đây hai năm, cháu nói câu có 5-6 từ. Câu ngoài danh, động, tính từ cũng có trạng từ, phụ từ (nữa, mà, thôi) …, Khi nói về các sự vật không thấy trước mắt thì cháu chưa nói được (kể chuyện vừa xảy ra, một tình tiết trong truyện mà cháu đang đọc, trừ trường hợp đó là những gì mà cháu quan tâm). Và dạy về ngôn ngữ cơ thể thì mẹ gần như “bỏ bẵng” (gật, lắc đầu, khi lắng nghe thì người khác nhìn chăm chú như thế nào, mặt bạn buồn, bạn vui). Có một lần, bé chỉ trỏ, nói to trong cửa hàng làm cconhú bán hàng đang ngồi xổm, ngước nhìn lên (mắt chú to như một hồ nước), e thấy bé nhà em giật lùi lại, tỏ vẻ sợ hãi.
Hôm qua, kiểm tra bài gấu mẹ, gấu con giấu kẹo, thì đúng là bé không đóng vai được gấu con anh chị ạ.
Em nhận thấy bé càng lớn nhu cầu được vui chơi với người khác cũng tăng lên (chứ nó không giảm đi và thụt lùi đâu). Bé càng nhận thấy mình đơn độc, và phản ứng lại bằng khóc lóc, lo âu, rụt vào vỏ nếu ngôn ngữ tiếp thu và bày tỏ cùng kỹ năng giao tế không được nâng lên. Hôm qua, khi mở cửa toa lét ở nơi công cộng, bé không mở được. Nó khóc ầm lên, và chạy lại em nói “Mở cửa”. Nếu là bé khác, bé đã nhờ các cô chú lớn, hoặc nói với mẹ một cách rõ ràng hơn. Cũng may là a Phi dặn cứ để bé khóc, đừng nói “đừng khóc nhè” (mọi người xung quanh thì ai cũng nói thế hihi). Sự tiếp nhận bình thản của bố mẹ cũng làm bé nhanh nín khóc hơn, và nó dẫn e đi ra cái cửa (lúc đó e mới biết là nó khóc vì không mở được cửa anh chị ạ).
Hôm qua đánh dấu ngày bé ký bản xin lỗi đầu tiên, hihi, vẽ một cái hình tròn méo. Khóc xong là lại hớn hở. Tối, e hỏi bé: “Mẹ phạt con giận mẹ không?”, bé bảo “Lúc mẹ phạt con, con không yêu mẹ nữa”, hihi (e vui vì bé nói được dài hơn). Em lại hỏi: “Nhưng mẹ phạt đúng phải không? Mẹ phạt đúng thì con phải chịu phạt. Mẹ sai thì mẹ nhận. Bé: “Sai, sai”.
Em kể chuyện và đặt câu hỏi, bé toàn “con không biết”. Em sợ là bé nói “con không biết” thành quen (có thể một số câu bé trả lời được nhưng nói con không biết thì nhận được câu trả lời nhanh hơn, như các bé TK có thói quen thấy lợi thì làm). Em trả lời theo dạng điền từ, bé điền vào đó, hoặc chuyển câu hỏi sang dạng đúng/sai (thấy bé có trả lời được anh chị ạ). Nhưng câu trả lời cụt lủn (hỏi cái gì thì nói đúng cái đấy), chứ nó không thành câu tròn trịa đâu ạ. Dạo này, nó lại khoái truyện ngụ ngôn E-dốp (vì truyện toàn về loài vật ạnh chị ạ).
Các mẹ có con còn bé cố lên nhé, ráo riết lên nhé, đừng lờ vờ như nhà e nhé. Tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhiều nơi càng tốt, và nhất là phối hợp và nhờ hỗ trợ ở nhà trường, cô giáo nơi cháu theo học (nơi gần như là ngôi nhà thứ hai của cháu).