Chào các anh chị thân mến
Tôi phát hiện hội chứng tự kỷ ở cháu trai khá muộn - 42 tháng vào tháng 6/2011 khi ông đưa cháu về quê dịp nghỉ hè năm học. Một bác sỹ tới chơi nhận thấy cháu không có giao tiếp mắt, hay la hét đã khuyên nên cho cháu đi khám (lúc đó tôi vẫn không tin là cháu bị tự kỷ, nhưng vẫn đồng ý cho cháu đi khám khi không có sự có mặt của bố mẹ). Viện Nhi TW đã chẩn đoán cháu bị tự kỷ mức độ trung bình, test CARs 37-38 điểm, đánh giá mức độ phát triển ở 2 tuổi, kèm theo tăng động. Bác sỹ đánh dấu mức độ bất bình thường trung bình ở mục tương tác xã hội, tìm kiếm sự chia sẻ trong quan hệ cùng lứa tuổi.
Tôi đã quá bất ngờ và không tin nổi kết quả này, nhưng kiểm điểm lại quá trình cháu lớn lên, nhất là khi qua sinh nhật 2 tuổi, tôi đã vô tâm bỏ qua những bất thường của con, để rồi không đưa con tới các chuyên gia kinh nghiệm và tiến hành can thiệp sớm. Trước hai tuổi, cháu dường như phát triển bình thường (18 tháng biết đi, biết nói câu 2 chữ, thuộc nhiều bài hát, biết chỉ tay). Mặc dù, cháu khó cho ăn (dỗ ăn phải hơn tiếng, và nhà tôi lại có thói quen dùng đồ dùng trong nhà và dụng cụ nhà bếp để nhử cháu ăn -> tôi nghĩ sự chú ý của cháu đã bị xói mòn từ đó). Cháu ngủ một mạch về đêm, có đái dầm, nhưng hay giật mình tỉnh giấc nếu để ngủ một mình vào ban ngày.
Khi qua sinh nhật hai tuổi, đúng lúc chuyển nhà, cháu gần như sống quanh bốn bức tường với ông trông rất ít nói, ít hỏi, ít bày đồ chơi cho cháu chơi. Mẹ lại có vẻ ít quan tâm và ỷ lại ông chăm sóc. Tôi có nghe bác hàng xóm kể lại cháu ở nhà hay la hét. Thời gian đó, tôi đã thấy lạ cháu ít nói đi, không còn nhớ bài hát gì dù trước đó thuộc nhiều, tha thẩn chơi một mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi mẹ vào chơi cùng vào ngày nghỉ mẹ ở nhà. Trước khi đi nhà trẻ, cháu không có kỹ năng tự phục vụ, không biết kêu tè, ị, vì ông đón và làm hộ hết, ăn thì đi lại khắp nhà. Cháu hay chơi quay tít vung nồi, xoong, và những vật tròn tròn, vặt bánh ô tô (cháu đã bỏ khi đi mẫu giáo lúc 34 tháng). Khi đi mẫu giáo đầu tiên - 31 tháng, cô giáo than phiền cháu lăng xănng không chịu ngồi yên. Chuyển sang trường mới, cháu được dạy kỹ năng tự phục vụ tốt hơn, tự xúc ăn, tự mặc quần, đi vệ sinh. Về sau, khi tâm sự với các cô, tôi mới biết các cô giáo đã thấy cháu có vấn đề rồi như không chỉ tay, không tập trung chú ý. Cháu không ngồi một chố với các bạn, mà hay chạy ra ngoài khi trong giờ học, hoặc một mình trong phòng ăn khi ăn xong. Vì cả nể bố, để bố đưa đón cháu hết, tôi đã không có dịp nói chuyện với cô giáo về cháu. Bố tôi luôn phản ánh lại với tôi là cháu ngoan, không có gì.
Trước tháng 12/2010, tôi thấy cuộc sống với cháu thật yên bình. Tối, tôi vẫn trò chuyện với cháu, đọc truyện, thơ (cháu thuộc nhanh, quên nhanh), cũng thấy lạ khi cháu nói lắp như đang bí từ, không còn thích hát nữa. Hai mẹ con có khoảng thời gian đi bộ thể dục vì sức khỏe tháng 9,10/2010 thật tuyệt vì cháu ban đầu đến lớp hay bị ốm. Chiều về, cháu đã ra đón tôi trước cổng để được đi chơi. Sau đó, khi không đi bộ nữa, cháu vẫn chạy ù ra, reo ầm lên khi nghe tiểng cổng mở (mẹ về sau 6h), thường lúc đó cháu đang ăn cơm. Tôi không dạy cháu gì cả, nghĩ ở trường đã dạy rồi, chỉ củng cố kỹ năng tự phục vụ của cháu ở nhà. Một điều tôi thấy lạ là cháu không kể cho tôi chuyện gì ở trường dù tôi gặng hỏi cháu hàng ngày. Cháu vẫn thích đọc truyện (dù không thiết tha như ngày trước), thích nghe mẹ đố con gì, và trả lời được một số.
Sau đó, tôi thấy cháu bắt đầu có dấu hiệu không còn chú ý tới mọi người xung quanh nữa. Khi tôi về, dù gọi liên hồi, cháu không ngẩng đầu lên, không nhìn vào mắt tôi nữa. Một hôm, dắt cháu đi học, tôi thấy cháu không thèm nhận ra các bạn xung quanh mình, kể cả cậu bạn thân nhất khi bước vào lớp. Chào người tới chơi nhà, cháu chào mà đầu ngẩng lên trần nhà. Dù Tết Tân Mão năm đó, (2/2011) tôi đã vui sướng bao nhiêu khi cô giáo nói cháu đã hòa đồng vui vẻ với các bạn (mặc dù tôi vẫn phân vân sao cháu chỉ nhớ và thích chơi với duy nhất một bạn), và cháu đã vui vẻ săn đón các vị khách nhí con đồng nghiệp tới chúc tết gia đình tôi. Cháu liên tục xem TV ngày 3 tiếng, và la hét khi không được cho xem. Dù vậy tôi còn nhớ cháu cười khi tôi nói sao con ôm TV nhiều thế. Sau khi được nghỉ hè (được 1 tuần trước khi về quê), tôi thấy cháu bắt đầu la hét nhiều hơn, ngày 6,7 lần, mỗi lần kéo dài mấy phút. Khi tiễn cháu lên tàu, tôi nhớ cháu đã không nhìn tôi khi tôi chào cháu, không có biểu hiện gì xa mẹ ...
Cháu trở về nhà sau chuyến về quê, la hét liên tục, tới lớp còn đánh bạn khi không vừa ý, không diễn tả được ý muốn của mình. Một tuần sau đó, hành vi phá phách mới giảm đi, nhưng hiện vẫn tái diến (cháu đánh nhưng có vẻ không dám, chỉ giơ tay lên).Các cô nói sau khi cháu về quê mới có biểu hiện la hét, đánh bạn như vậy, trong năm thì bình thường. Nhưng tôi nghĩ khi cháu nghỉ hè, đã có hiện tượng la hét rồi.
Ngoài la khóc, đánh, cháu liên tục nhắc đi nhắc lại câu nói "đưa cá chú hề cho con" (cá chú hề là con vật cháu yêu thích từ bé, cháu rất thích xem cá nói chung) trong bất kể hoàn cảnh gì, khi ngủ dậy, khi cháu không thể nói điều cháu muốn, khi bị bắt đi làm việc gì mà cháu đang dở chơi. Sau đó là câu nói "chơi tàu hỏa" ...Hiện tại, cháu vẫn nói, có giảm đi, thay vào đó là các câu hỏi lặp lại hỏi về hoạt động diễn ra tiếp theo là gì "rồi còn gì", "gì nữa" ... và dường như cháu có thể tự trả lời cho chính cháu (tôi nghĩ giống như echoliala đúng không ạ?). Cháu đặt được câu hỏi ai, ở đâu, đang làm gì, cái gì đây, và có lúc hỏi liên tục, rất nhiều khi cầm một món đồ chơi trên tay.
Cháu nói được câu 5-6 từ, biết yêu cầu "cho con" với người lớn, nói chuyện với bố mẹ, làm các mệnh lệnh đơn giản. Nhưng cháu không nói gì khi ở cùng, chơi với bạn. Tôi thấy cháu có vẻ thích chơi, gọi "em ơi" một cách giận dữ (không hợp lý lắm) (khu tôi ở toàn cháu kém cháu 1 tuổi), chạy ra sấn vào ngó em, cười tươi, nhưng không nói gì, cho em mượn đô chơi cũng giúi vào tay em không nói. Em chán không chú ý tới , thế là cu cậu lại chơi một mình. Mẹ lại kéo vào 1, 2 phút ... rồi lại chơi một mình.
Tôi tập giao tiếp mắt cho cháu, (vì cháu không nhìn vào mắt, dửng dưng với mọi người), nhưng khi chào vẫn phải nâng cằm cháu lên để nhìn mọi người, có lúc cháu chủ động nhìn khi kể chuyện, yêu cầu, có lúc lâu đến 15,20s. Giao tiếp mắt với bạn bè tôi thấy là yếu, cháu liếc rất nhanh rồi nhìn vào đồ vật.
Tôi đã can thiệp từ khâu yếu nhất của cháu là tương tác. Cháu tương tác được với tôi, nhưng không tương tác được với các bạn. Cháu không nói gì khi ở bên các bạn cả, hét lên khi bạn không chơi, không hiểu. Còn tôi thì cố chơi để níu kéo sự có mặt của bạn con. Bên cạnh tôi, là cháu vẫn dửng dưng và chỉ chú ý một chút khi mẹ lên tiếng, lắc lắc cháu.
Diễn đàn giúp tôi được không?
Tôi không biết làm gì để giúp con giao tiếp với bạn bè (vì tôi nhiều khi nghĩ các em bé có khi không thích chơi với một người lớn như tôi, trước khi tôi kéo được nó vào với con tôi). Tôi đã đọc nghiến ngấu bài viết của các anh chị, nhưng vẫn chưa tìm ra lối đi cho mình và con ...
Xin cảm ơn các anh chị rất nhiều.