Con trai tôi đã từng có chẩn đoán tự kỷ và tăng động giảm chú ý lúc hơn 3 tuổi.
Bác sĩ đã kê đơn thuốc cho cháu, nhưng tôi quyết định không dùng thuốc mà sử dụng các bài tập trước đã. Khi tham khảo tài liệu, tôi thấy rằng thuốc sẽ có tác dụng với hầu như 100% trường hợp, và ở Mỹ người ta đã gọi nó là "thuốc vâng lời". Nhưng đương nhiên là thuốc nào chẳng có tác dụng phụ và tôi sẽ tránh dùng thuốc đến khi nào còn có thể tránh được.
Tôi thấy bài tập đi bộ có tác dụng rất lớn với cháu nhà tôi. Hàng ngày, tôi cho cháu đi bộ đến trường mẫu giáo và đi về nhà (tổng cộng khoảng gần 2km). Lúc đầu, cháu có xu hướng chạy, phải kìm giữ cháu lại. Dần dần, cháu chịu đi hơn, nhưng cứ ngó lung tung, không chú ý dưới chân mình, hay vấp té. Tôi nhắc nhở cháu, kể chuyện cho cháu nghe, chơi trò dung dăng dung dẻ, hoặc qui ước là cứ đi 10 bước mẹ con mình lại nhảy một bước nhé. Cháu đã dần dần chú ý hơn vào việc đi đứng. Sau 1,2 tháng cháu đi đứng rất từ tốn, để ý nhìn xe cộ, tránh vũng nước... Ngoài ra, tôi tranh thủ cho cháu vận động nhiều vào mỗi buổi chiều đi học về, bằng cách chơi các trò chơi, đạp xe 3 bánh, cầu trượt, chơi bóng. Ở trường nơi cháu học, sân chơi rất rộng, ngày nào cháu cũng được vận động ở ngoài trời (không nhiều trường có được điều này đâu, kể cả các trường tư thục chất lượng cao, thu rất nhiều tiền). Khi cháu tiêu nhiều năng lượng vào các hoạt động có mục đích, thì việc lăng xăng loạn động vô mục đích của cháu sẽ giảm đi. Đến bây giờ 4,5 tuổi, cháu không tăng động nữa, chỉ còn vấn đề về khả năng tập trung chú ý thôi, cháu chưa chú ý lâu được như các bạn cùng tuổi.
Một phụ huynh khác bày cho tôi là cứ lôi kéo cháu vào nhiều hoạt động ngày thường, "sai" cháu suốt ngày, nhặt rau, quét nhà, đổ rác, dọn dẹp, đi chợ với mẹ, lau nhà với mẹ... Tôi thấy rất tốt, mặc dù nhiều lúc cũng hơi phiền một chút, đổ vỡ lung tung, nhưng bù lại mình vừa làm được việc nhà vừa dạy con, con phấn khởi vì mẹ khen nên cố gắng làm cho tốt. Ở lớp, tôi cũng nhờ cô sai bảo cháu nhiều việc, cháu lấy ghế khi đến giờ ăn, dọn bàn ăn, lấy chăn gối ra cho cả lớp khi đến giờ đi ngủ...Bận rộn nhiều thì ít thời gian nói huyên thuyên và phá phách đi.
Một cách làm nữa là mat xa, tôi thấy cúng có tác dụng. Mát xa không phức tạp như lúc đầu tôi tưởng. Chỉ cần vài phút làm các động tác vuốt ve xuôi chiều theo tay chân thân thể cháu, mỗi khi dụ được cháu nằm nghỉ ngơi thư giãn sau mỗi hoạt động tích cực. Khi tôi mát xa cho con, cháu thường bảo là tôi đang "tô màu" cho người cháu. Bài học về mát xa có ở trang web
www.tretuky.com, chị có thể tham khảo thêm.
Tôi cũng từng gặp một cháu cực kỳ tăng động, cháu cứ vù qua vù lại vèo vèo qua người tôi, ngồi một lúc nhìn cháu tôi chóng hết cả mặt. Mẹ cháu nói đã cho cháu đi kiểm tra não, bác sĩ bảo cháu bị hẹp sọ, nên gây nên chứng tăng động. Tôi cũng không rõ là thế nào. Gia đình cháu thường xuyên đưa cháu đến một phòng tâm vận động tập trong khoảng 1h, với chuyên gia hướng dẫn. Nhưng kết quả cũng không rõ lắm. Tôi nghĩ 1h tập thì cũng tốt, nhưng ngoài ra vẫn nên tích cực và chủ động luyện tập cho cháu mọi nơi mọi lúc, trong cuộc sống ngày thường.
Cháu nhà chị chỉ tăng động thôi, không tự kỷ, tôi nghĩ là không quá khó để cháu trở lại bình thường. Chị cố gắng lên chị nhé.