Rất cảm ơn 2 bác đã quan tâm đến cháu.
Hôm trước cám ơn rồi mà.
Thực ra e rất muốn tìm 1 bác sĩ tâm lý nhi từ lâu rồi, nhưng chưa tìm đc và hình như ở Việt Nam không có bác sĩ nhi chuyên về tâm lý thì phải.
Thế này nhé, bác sĩ thì có chuyên ngành nhi hoặc tâm thần nhi. Đây là hai chuyên khoa riêng biệt. Cô bác sĩ Đỗ cố vấn cho CCM thì có cả hai. (Mình vẫn trợn mắt lên mỗi lần hỏi làm sao cô ấy, tuổi còn trẻ, lại có thể tốt nghiệp hai chuyên ngành cùng lúc).
Về tâm lý, ngành tâm lý không có bác sĩ y khoa, mà chỉ có tiến sĩ tâm lý, tức là văn bằng PhD. (Bác sĩ y khoa mọi ngành là tiến sĩ về y khoa).
Tại Mỹ thì chỉ có bác sĩ Nhi khoa hay tâm thần nhi mới có thể đưa ra chẩn đoán về tự kỷ. Còn bên tâm lý, dù có tiến sĩ, cũng không được phép đưa ra chẩn đoán.
Tại VN, mình có hỏi các anh chị bên ấy, họ giải thích với mình là "bác sĩ tâm lý" là những vị đã là bác sĩ ở chuyên ngành y khoa nào đó, rồi đi học tu nghiệp tâm lý. Mình nghĩ nếu đã có căn bản về y khoa là quá tốt, và nếu ngành ấy gần với phát triển của trẻ con lại tốt hơn, hoặc khoa thần kinh cũng tốt. Điều còn lại là các khóa tu nghiệp họ đã dự sẽ chuẩn bị cho họ những gì để chẩn đoán và trị liệu.
Trước khi mổ (22 tháng) thì cháu mới nói đc 1 số từ đơn thôi, như bà, otô, đi chơi, ạ, bye. Nhưng sau khi mổ cháu không nói gì nữa và có những biểu hiện của trẻ bị tự kỷ, như những biểu hiện mà em đọc trên trang concuame.
Khi cháu đc 26 tháng thì gia đình bắt đầu tìm đc cô giáo đến nhà dạy cháu nói, khi đến lúc 36 tháng thì cháu bắt đầu nói lại. Đến nay cháu đã đc gần 5 tuổi, cháu đã biết hỏi, biết trả lời, biết hát. Nhưng cái khó khăn lớn nhất bây giờ của cháu là không biết kể chuyện, và nói chuyện với bạn 1 câu chuyện ngắn.
Thoái triển tâm lý đúng là một trong những biểu hiện, nhưng nếu bé đã nói lại rồi thì quá tốt. Việc không biết kể chuyện là thường em ạ. Khi kể chuyện, người ta phải sắp xếp sự kiện theo chuỗi, rồi chọn từ chọn câu mà mô tả sự kiện. Đấy là công tác khó cho con ở thời gian hiện tại, em nên phụ vào thì mới được.
Em có thể mua truyện tranh, rồi che phần lời để con nhìn hình mà kể. Con có kể theo kiểu của con cũng tốt, chả cần phải bám chắc theo truyện. Em cũng nên tìm những loại xếp chuỗi sự kiện cho con. Chị thì chưa thấy ở VN có loại trò chơi này nên không biết khuyên em mua ở đâu. Nghĩa là có 3 hay 5, 7 cái hình chụp hoặc vẽ những diễn tiến, rồi con nhìn và sắp cho đúng chuỗi, sau đó kể theo.
Và trước khi mổ thì cháu cũng rất hiếu động, hồi đấy cháu còn bé nên em cũng không cho cháu ngồi bàn học nên cũng không biết cháu ngồi tập chung đc bao lâu, nhưng cô giáo đến nhà dạy cháu mỗi tối 1h thì cháu tương tác với cô rất tốt trong cả giờ học.
Sau khi mổ cháu vẫn thích đi chơi, nhưng những chò chơi mới là cháu vẫn sợ không giám chơi, bây giờ thì cháu chỉ sợ mỗi ra bể bơi thôi. Nhưng đợt sau khi mổ mỗi lần cháu bị ốm mồ phải đi khám bác sĩ là cháu tỏ ra rất sợ và khóc rất to, đến giờ thì không còn sợ nữa
Em thử tìm trò chơi về bác sĩ y tá, cho con chơi. Rồi mình giải thích là bác sĩ y tá là nhóm người giúp ngừoi ta bớt đau đớn, giữ cho người ta khỏe mạnh... Về bể bơi, em đừng ép con phải xông xáo, cứ để con tự lần mò làm quen. Đừng nghe ngừoi ta trách "con trai mà nhát" nhé. Chị là không chịu những ai hay bảo "con trai không được khóc, con trai mà nhát, con trai mà bám mẹ..." Sao lại không, con trai thì cũng là những đứa bé đang học về thế giới của nó, nó có quyền sợ xa mẹ, sợ trò chơi lạ, sợ người lạ, và đau hay tức thì khóc. Sao lại không cho? Mình cứ không cho như thế, sau này chúng lớn lên thành những người đàn ông khô khan, lì lợm, ít bày tỏ tình cảm, rồi mình lại trách họ sao khô khan.
Đến giờ cháu vẫn chưa uống thuốc gì về tăng động và tâm lý cả. Gia đình chủ yếu là cho cháu đi can thiệp và làm theo những gì mà trên trang wed concuame khuyên thôi.
Nếu mức tăng động chưa có gì, em khoan hãy cho uống thuốc.
E cũng muốn nói thêm là cháu có 1 e gái cũng chậm nói như cháu, nói chung là tiến trình phát triển ngôn ngữ như ông anh, nhưng đến bây giờ cháu đc 3 tuổi rồi, e thấy ngôn ngữ của cháu còn phong phú hơn ông anh.
Chậm nói và chậm ngôn ngữ là hai mảng khác nhau em nhé. Bé nhà em thì là chậm ngôn ngữ.