Nhiều lần mẹ đứng trước gương, há to miệng, phát âm tiếng ngã và tiếng ngá để tìm sự khác biệt. Tiếng ngã thì em cảm giác cuống họng mình khép lại, cuống lưỡi hơi rụt về, hơi bị nghẹn lại trong họng. Còn tiếng ngá thì lưỡi để thoải mái trong khoang miệng, hơi nhẹ nhàng đi ra, không bị vướng víu gì.
Nghe "chiên gia mẹ" phân tích chắc chuyên gia CCM cười té ghế luôn.
Cười thì không cười đâu, mà lại đang ngồi dưới đất nên chả sợ té. Em đúng đấy, để đánh dấu ngã, giọng phải đổi nên em có cảm giác hơi bị nghẹn lại.
Vấn đề là làm thế nào chỉ cho con cách điều khiển khoang miệng với lưỡi như thế. Con em còn nhỏ (5,5 T) nếu phân tích như vậy chắc con chả thèm nghe.
Em chuyển hướng tìm các hoạt động nào khiến khoang miệng con có động tác gần giống. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng cũng ra mà lại rất đơn giản. Khi ta ngửa cổ lên, theo phản xạ cuống họng cũng tự nhiên hơi khép lại (chắc do sợ bị hóc thức ăn) và do trọng lực, lưỡi cũng hơi co lại. Em nói con ngửa cổ lên nói tiếng “ngã”. 1 2 lần đầu chưa được nhưng sau em bảo con nói chậm, hơi nhấn mạnh 1 tí vậy là con nói được luôn. Lần đầu tiên thấy con nói được tiếng “ngã” trong vành rõ chữ mà mừng quá là mừng. Con cũng cảm nhận được đây là 1 sự thành công nên cũng vui rạng rỡ luôn.
Các phụ huynh khác thử xem sao nhé.
Em muốn xin ý kiến chị sau “ã” thì em nên tiếp tục với âm gì “ẽ” hay “õ”, “ĩ”…ạ?
Thế em lại ra trước khi mà làm một tràng ã ĩ ẽ õ xem sao nào!
