Cám ơn các anh / chị / em trên diễn đàn đã quan tâm và chia xẻ.
HN bị viêm họng và tiêu chảy Mỹ ạ. Đưa đi BS rồi, bé đỡ rồi và đã trở lại lớp học rồi.
phtran1302 đã viết:TÔI LÀ TRẺ TỰ KỶ
Tôi, trẻ rối loạn có tên Tự kỷ,
Nhìn xa xôi trong ánh mắt vô hồn,
Đâu ai hiểu khoảng trời riêng tôi đó,
Có nụ cười, ánh mắt và nụ hôn,
Của mẹ tôi hằng ngày luôn yêu ấp,
Cho tôi vui và cố dạy từng lời,
Tôi muốn nói mà sao thật khó quá,
Kiến thức thường mà tôi thấy xa xôi,
Tôi muốn chỉ từng món đồ mình thích,
Mà giơ tay chẳng được rõ ràng nào,
Tôi muốn nói “mẹ ơi con khát nước”,
Mà bật lời không thể khó làm sao,
Khi mẹ dẫn tôi ra đường nhộn nhịp,
Xe cộ qua và người ta lạnh lùng,
Tôi sợ sệt cứ bám người mẹ miết,
Cử chỉ này thêm cả những lung tung,
Mẹ vẫn cứ dịu dàng vỗ về mãi,
“Không sao đâu, con bình tĩnh đi nè”
Tôi vẫn muốn làm yên lòng của mẹ,
Mà sao lời khó nói để mẹ nghe,
Tôi lại khóc cho mình sao bất lực,
Khóc vụng về sự thất bại của mình,
Người ta nói như thế là “bùng nổ”,
Vì không lời mà cứ phải lặng thinh,
Tôi chỉ biết tự đánh vào lồng ngực,
Đấm mặt mình cơn tức tối dâng trào,
Mẹ nước mắt chảy dài tay cố nắm,
“Con, con ơi, con có bị làm sao?”
Tôi buồn lắm nào ai đâu hiểu được,
Có đôi khi mẹ cũng phải chịu thua,
Tôi không thể thể hiện điều mong ước,
Khi buồn, vui hay học hỏi, chơi đùa,
Trẻ bình thường coi tôi là khiếm khuyết,
Người lớn đôi khi rủa cứng đầu,
Người ngoài cuộc nào ai đâu có biết,
Có bao giờ tôi lại muốn thế đâu,
Ai tò mò mẹ cũng đều giải thích,
Con của tôi tự kỷ chút thôi mà,
Trẻ tự kỷ chỉ là hơi đặc biệt,
Xin mọi người thông cảm hãy bỏ qua,
Mẹ tập lần làm quen ánh mắt lạ,
Người ta nhìn khi tôi cứ vô tư,
Mẹ mong ước khi nào tôi đã khá,
Từng bước lên tiến bộ dẫu từ từ,
Thì lúc đó mẹ con tôi vui lắm,
Không còn ai kỳ thị nữa với tôi,
Mẹ sẽ nắm tay tôi vào hòa nhập,
Trường học thường…mơ ước có xa xôi ?
Tôi chỉ muốn mọi người hãy thấu hiểu,
Trẻ như tôi không phải bị tâm thần,
Chỉ là có rối loạn và khiếm khuyết,
Kỹ năng mình chưa phục vụ bản thân,
Cần, cần lắm mọi người ơi đồng cảm,
Đừng khinh tôi hay ghét bỏ, lánh xa,
Tôi vẫn biết cám ơn bao tình cảm,
Của mọi người trước hoàn cảnh xót xa,
Đừng hất hủi khiến tôi càng tách biệt,
Gói gọn mình trong thế giới riêng mình,
Càng xa lánh càng khó khăn can thiệp,
Hãy giúp tôi cuộc sống với bình minh…
(Tặng con trai yêu – ngày 02 tháng 7 năm 2012)
phtran1302 đã viết:Stress quá thì đôi khi hơi ...lâng lâng vậy đó Mỹ.
Quay về Giới thiệu Thành viên: bé được chữa trị thế nào...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 16 khách.