Chào Khanh, nick cũng là tên của chị luôn.
khanhca đã viết:Con của chị là bé trai hay gái, bé đã bắt đầu nói được khi nào vậy chị?
Chắc E còn nhỏ tuổi, vì bé con E mới hơn 5 tuổi . còn bé con gái chị đã hơn 11 tuổi rồi và mãi tới 5 tuổi bé mới biết nói (là nói theo, phát âm ra tiếng, ra từ), đó cũng là 1 khoảng thời gian rất dài...
khanhca đã viết:Về nhận thức thì nay bé đã ngoan hơn nhiều và hiểu hầu như gần hết nhưng gi ba mẹ mẹ nói và một điều e rất mừng là gần đây hơn 1 tháng bé đã chịu đưa tay nồi yên cho mẹ căt móng tay.
Con gái chị đến bây giờ vẫn rất sợ khi cắt móng tay. Các bé bị TK không bé nào giống bé nào cả, có giống chăng là giống 1 hành vi của bé này và 1 hành vi của bé khác....nên chỉ có ba mẹ bé là người hiểu và thương con mình nhất. Nói như vậy để E có suy nghĩ tích cực hơn, E thương con thì ông xã E cũng thương con, vì E là phụ nữa nên việc chăm sóc con luôn là "Thiên chức" rồi , nhưng ông xã E thì
phi đã viết:Đàn ông nhiều khi mạnh ngoài mà yếu trong. Bật tivi to, tìm các niềm vui nhỏ nhặt khác không phải là họ không quan tâm, không biết, mà là biết nhưng không biết phải làm gì . Hành vi trên có thể là 1 coping mechanism, 1 cách phản xạ tâm lý để đối phó với 1 hoàn cảnh quá khó với họ . Đó là thống kê nói vậy, còn có đúng cho bạn không thì tôi không rõ lắm . Nếu bạn cũng không rõ thì cứ nghĩ như vậy cho nó nhẹ nhàng và thông cảm .
Nhớ câu "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" thật đúng như vậy. So về tuổi tác chắc chắn vợ chồng chị lớn tuổi hơn vợ chồng E nhiều lắm, ông xã chị thì hiền và tốt lắm, Con trai lớn thì A chỉ biết cưng mà thôi vì đi làm xa, tuần về 1 lần nên việc chăm con là "không có dịp", còn đối với con gái thì khác, tụi chị phải ngồi lại chia sẽ tất cả những suy nghĩ và chấp nhận con mình để cùng nhau chăm sóc bé cho thật tốt.
Ông xã E có trao đổi với E về chuyện con không, có mong muốn sinh thêm 1 bé nữa không, cả hai vợ chồng có ý nghĩ là con mình bị TK là không thể bình thường như những bé khác suốt cuộc đời không? và chấp nhận suy nghĩ đó thì ba mẹ sẽ làm gì cho con?
Đây là vấn đề của nhà chị lúc đó, khi bé hơn 3 tuổi, chị hoảng loạn và sợ lắm (thêm miệng đời thế gian nữa...)lên SG sống phải tự thân vận động , và hai vợ chồng chị "chấp nhận" ý nghĩ là con của mình không giống anh nó, không giống những trẻ khác => nên mình cần thời gian chăm sóc và gần con nhiều hơn. Khi đã thông tư tưởng rồi thì tất cả việc gì chị làm được Anh cũng làm được, Anh hãnh diện khoe với bạn Anh là "chỉ có đẻ con là tao không biết, còn chăm con thì tao là số 1, không tin thì hỏi bà xã tao".
Con của E có dấu hiệu tiến bộ và không nặng như con chị đâu. Biết nói thế nào đây, vì việc tìm trường cho bé học thì rất khó , mà con em lúc này cần can thiệp đúng thì hiệu quả cải thiện nhiều lắm.
Chị làm kế toán nên cũng dễ tìm việc hơn, và cũng làm được nhiều cty thêm nữa. Trước đây chị cũng muốn đi học lấy văn bằng 2, nhưng suy nghĩ lại thôi để dành thời gian ở bên con (vì chị đi làm cả ngày, về trể lắm có khi còn đi nhận việc thêm), vì mặc dù có ba ở bên, nhưng có cả ba và mẹ bé vui lắm.
Tụi chị cũng có thời gian dài lo mưu sinh, còn việc dạy bé thì cũng lo tìm cô dạy nhưng bé không tiến bộ, rồi ba mẹ thì chỉ cưng chiều nên bé cũng chưa biết làm gì để tự chăm sóc cả (vì ba, mẹ làm hết : Sai lầm) , bi giờ tìm được trường cho bé đi học là Trường Ban Mai , E thường xuyên lên diễn đàn này đọc lại các bài của Cô TA và các kinh nghiệm của các PH khác để áp dụng nhé, hay lắm đó. Còn khi nào có cần tư vấn tâm lý thì có Anh Phi giúp . Rủ thêm ông xã E vào diễn đàn với, ba mẹ phải mạnh khỏe, vui vẻ thì mới tự tin lo cho bé tốt được E ơi. Cố lên E nhé, chúc E luôn vui.