phi đã viết:Chào bạn,
Nói chung thì nếu sự sợ hãi của bé làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, vd như sợ bóng tối và không thể nào đi ra ngoài đường sau khi mặt trời lặn, thì lúc đó chúng ta mới cần quan tâm can thiệp. Còn các nỗi sợ như bạn kể thì tôi cũng thấy lý thú, muốn tìm tòi cho biết nhưng chỉ có tính cách tò mò tìm hiểu. Bạn đừng quá quan tâm nhé.
Tôi bằng này tuổi còn sợ thạch thùng đấy thôi, vì hồi nhỏ lấy cái cần câu choọc nó, nó rớt ngay vào mồm (vì lúc đó đang há mồm ra). Cái sợ này không cản trở sinh hoạt hàng ngày nên tôi cũng không quan tâm. Nó nhiều khi còn giúp tôi nữa là khác, vd như thấy ai gây với tôi mà tôi muốn tránh xa, tôi cứ hình dung anh ta/cô ta là con thạch thùng. Thế là xong. Nhiều lúc bạn tôi bảo, không hiểu sao có lúc cãi nhau, mày lại có thể nhìn tao bằng cặp mắt ghê tởm như vậy . Lúc đó mày đang nghĩ gì trong đầu ?
Em cũng chỉ tò mò thôi, em không có nghĩ nhiều về vấn đề đó.
Còn bản thân em lại có nhiều nỗi sợ ảnh hưởng đến cuộc sống. Chẳng hạn sợ đối mặt với những người mình phải thuyết phục họ vì lý do công việc, sợ người ta biết mình như thế nào, sợ bị " nhìn bằng cặp mắt ghê tởm" ,... thế là cứ trốn tránh, nếu mà có dám thực hiện thì phải gân cốt lên và không phải lúc nào cũng làm được.