- Các chuyên gia khám cho bé thì e thấy họ đưa đồ chơi và yêu cầu bé nói theo sau đó họ quan sát thêm chút xíu nữa thời gian khoản chừng 30 phút là e đi khám các trung tâm còn ở các bệnh viện thì e thấy họ chẳng khám bé mà toàn chỉ hỏi các câu hỏi với mẹ như : ở nhà cháu có biết làm gì ko, cháu có ăn vạ ko, cháu có tự phục vụ bản thân được ko, cháu thích và ghét gì, tại sao chị đưa bé đi khám...... nói chung là e thấy khám sơ sài lắm và ko tư vấn được nhiều cho phụ huynh mà phụ huynh có hỏi về tình trạnh của con mình thì họ cũng nói chung chung làm phụ huynh hoang mang và ko nhận định được bệnh của con mình. Hiện nay e đang cho cháu đi học trường mầm non của các trẻ bình thường và e có nói với cô giáo về bệnh của cháu thì cô còn hỏi bệnh tự kỷ là gì hả chị thế là e phải chuyển bệnh cháu sang thành cháu bị chậm nói và nhờ cô quan tâm nhiều hơn đến cháu trong các sinh hoạt của lớp.
- E ở QNhon mà ở đây căn bệnh này chưa được biết nhiều và ở bệnh viện cũng ko có chuyên khoa để định bệnh cho trẻ thành ra các cháu cũng bị thiệt thòi trong vấn đề can thiệp sớm. Cũng may là e đã tìm thấy CCM ngay lúc e đưa cháu đi khám ở TP.HCM về đang rất hoang mang ko biết con mình bị bệnh gì thì như vớ phải cái phao và qua quá trình giao lưu cùng các anh chị thì e đã quen các phụ huynh ở ĐNẵng và họ đã tư vấn cho e đưa cháu ra đó để can thiệp. Từ 1 đứa trẻ chưa có ngôn ngữ mà bây giờ cháu đã nói được tuy ít nhưng gia đình e rất vui và cảm ơn CCM cùng các phụ huynh đã đồng hành với CCM giúp các phụ huynh có nhiều kiến thức để giúp các bé sớm hòa nhập với cộng đồng.
- E có 1 điều mà e đang cố gắng tập nhưng e ko thoát ra được , e ko có sự kiên nhẫn dù đôi lúc e vẫn cố kìm nén để đừng đánh cháu mỗi khi cháu bùng nổ, biết là ko nên đánh cháu nhưng sao e ko bình tĩnh được vì lúc nào cũng suy nghĩ làm sao cho con khá hơn, tiến bộ hơn rồi cuộc sống thì cơm áo gạo tiền nên đầu óc lúc nào cũng căng thẳng vì vậy thấy cháu mà làm gì ko vừa ý là e lại cho cháu ăn roi thôi.Ở gần nhà e có 1 gia đình con chị ấy bị sốt lúc nhỏ dẫn đến bại não mà hiện nay bé đó được 6 tuổi rồi mà như cục bột vậy ko khóc ko cử động cứ nằm 1 chỗ thôi vậy mà chị ấy vẫn rất vui vẻ nhẹ nhàng ko 1 chút than phiền làm e thấy khâm phục chí ấy quá, mọi người trong gia đình cũng nói e nên học tập chị ấy để cho con người mình được thoái mái hơn. Có lẽ e đang bị stress nặng e nên đi khám bác sĩ vì để lâu chắc e bị bệnh nặng hơn con e quá. hu hu hu