Vất vả, gian nan thì không thành vấn đề, chỉ sợ cái việc "chưa được đào tạo" của mình có làm cho tình trạng của con trở nên xấu hơn không?
Không làm gì cả sẽ làm cho tình trạng của con xấu đi. Đưa con đi chữa theo kiểu "phù thủy" (mà bên Mỹ họ gọi là voodoo) sẽ làm cho trình trạng của con xấu đi. Bạn cứ mạnh dạn tìm tòi học hỏi, biết đến đâu mình làm đến đó . Có CCM và các phụ huynh khác đồng hành, chúng tôi không để bạn đi lạc đường đâu .
Em có đọc một cuốn sách của một người từng có con bị tự kỷ rất nặng (người này đã chữa bệnh cho con sau nhiều khóa học ở nước ngoài và hiện tại cũng là một địa chỉ mà các PH có con tự kỷ, chậm phát triển, chậm nói, tăng động tìm đến) ... trong đó có một đoạn đại ý thế này Những người làm cha mẹ đừng nghĩ rằng mình có một chút trình độ là có thể tự mình đọc tài liệu, tìm kiếm thông tin trên mạng rồi tự can thiệp cho con, tự kỷ không dễ chữa như vậy.
Bạn dùng chữ "khóa học" tôi nghĨ là chính xác. Tôi nhìn vâ'n đề này như sau: trong nước chúng ta chưa đào tạo ngành ngôn ngữ trị liệu, mà đụng tới chậm nói, chậm phát triển thì ít ra bạn phải có bằng cao học Ngôn ngữ trị liệu trong tay. Có nghĩa là 1 vài khóa học không đủ để làm gì cả. Nếu người nào đó có 1 vài khóa học mà khuyên phụ huynh "đừng đụng vào", thì tôi, chị Tường Anh, cô Mary ... cũng có vị thế khuyên người đó "đừng đụng vào". Nhất là khi họ còn định can thiệp cho con của những phụ huynh khác, đi quá khả năng của mình.
Lời khuyên "đừng đụng vào" có lý nhưng thiếu tình. Nếu mình biết cái mà phụ huynh chưa biết, thì mình nên khuyên, chia sẻ để họ làm được, theo dõi và góp ý cho họ, thay vì nói "đừng đụng vào." Đó là lý do diễn đàn CCM tồn tại.
Tuy nhiên sẽ có giới hạn cho phụ huynh. Sẽ có những cái phụ huynh
không làm kịp hoặc
không làm được. Ví dụ như "Không làm kịp" vì loay hoay dậy nhận thức, lúc nhận ra con mình cần giáo dục giới tính thì hơi muôn . Ví dụ như "Không làm được" vì nó là ngôn ngữ, và mình không thể học qua diễn đàn hay qua 1 vài khóa học để can thiệp như một chuyên gia ngôn ngữ trị liệu được.
Đã là bệnh thì phải dùng thuốc, dù ở dạng nào thì nó vẫn là thuốc, là thuốc thì sẽ có tình trang quá liều hoặc thiếu liều, chỉ có bác sĩ và những người được đào tạo đến nơi đến chốn mới có thể kê đơn. Người đó còn nói đến 2 từ mổ và xẻ. Bác sĩ phẫu thuật gọi là mổ, còn giết trâu giết bò lấy thịt thì gọi là xẻ,muốn xẻ sao thì tùy. Cuối cùng kết luận là: Bé bị tự kỷ đã khổ lắm rồi, đừng làm khổ bé thêm nữa, đừng tự dùng dao xẻ thịt con mình, đừng biến bé thành những con chuột bạch tội nghiệp.
Câu nói trên nặng quá, và đầy "kịch tính". Tôi thấy có vâ'n đề về logic như sau:
- TK không phải là bệnh, không có thuốc chữa, vậy sao lại đưa khái niệm thuốc và bệnh vào để người đọc liên tưởng?
- Những từ "chuột bạch", "xẻ thịt" ... là những từ rất mạnh, tạo cảm giác "có tội" cho người đọc .
Tôi nghĩ người viết đoạn văn trên là một người thông minh. Đây là loại văn rất phổ biến trong giới viết quảng cáo cho truyền hình và báo chí tại Hoa Kỳ . Tôi nghĩ người viết bài trên hoặc làm việc ở cty ngoại quốc trong ngành marketing, hai là được một người ngoại quốc nào đó cố vấn, ba là dịch lại từ một bài văn tương tự từ nước ngoài. Người viết bài tuy thông minh, nhưng không quá thông minh. Nếu anh ta dùng hình ảnh bác sĩ/thuốc để khuyên phụ huynh đừng đụng vào, thì anh ta sẽ trả lời ra sao nếu chị Tường Anh, lấy tư cách là chuyên gia Ngôn ngữ trị liệu của Bộ Giáo dục California, khuyên anh ta đừng đụng vào?
Anh Phi à! Em vẫn nghĩ rằng những gì em đang dạy bé thì cũng có thể dạy cho những trẻ bình thường được vậy, còn con mình chậm, kém tập trung thì việc dạy vất vả hơn, nó đâu phải là thuốc chuyên dùng cho trẻ tự kỷ.
Đúng vậy. Cái gì trẻ TK học, trẻ không TK cũng phải học . Khác nhau là cách dạy và tốc độ học mà thôi. Trừ khi bạn can thiệp kiểu "phù thủy" có hại cho thể lý, chứ các can thiệp qua giáo dục có thể làm bạn mất thời gian, nhưng khó mà làm cho tình hình xấu đi được. Nhất là khi bạn lên đây chia sẻ, có tôi, chị Tường Anh, chị Xuyến ... và các phụ huynh khác, thì chúng tôi sẽ có góp ý kịp thời, sao để bạn đi lệch đường quá xa được? Hãy tìm tòi, học hỏi. Ngay cả khi mình có điều kiện đưa con vào trường thì các kiến thức đó cũng giúp mình phối hợp với trường tốt hơn, và hiểu con mình hơn.
Hơn nữa em vẫn tin vào những tấm lòng như các anh chị sẵn sàng đồng hành, đồng cảm và chia sẻ với những PH, những bé kém may mắn (chứ không phải như người đó nói: không ai bỏ tiền của, công sức ra nghiên cứu, học tập rồi cho không người khác cả).
Tôi nói việc này một lần rồi. Có người nhìn dao thấy thớt, thấy thái thịt, thái rau. Có người nhìn dao thấy đâm chém, giết người . Có người nhìn kiến thức thấy chia sẻ, hướng dẫn . Có người nhìn kiến thức thấy thu tiền, bán vé ... Tiếng Việt chúng ta có câu "tâm sinh ý, ý sinh lời" là vậy đó.
Và đúng là không ai cho không cả . Như tôi chẳng hạn, bây giờ 2:30 sáng rồi tôi còn ngồi đây trả lời bạn, bạn biết tại sao không? Vì khi bạn đọc bài này và làm được gì đó cho con bạn, bạn đã "trả" cho tồi bằng tinh thần đấy chứ: bạn cho tôi niềm vui vào sáng CN ngày mai, khi tôi biết tôi đã làm được 1 gì đó, tuy rất nhỏ, cho một người tôi chưa gặp mặt bao giờ . Những niềm hạnh phúc nho nhỏ mỗi ngày đó có thể làm tôi vui hơn, trẻ hơn, sống lâu hơn ...
Bạn đang cho lại tôi rất nhiều đấy chứ .
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui... (Trịnh Công Sơn)