'Chào bạn, làm sao mình có thể đưa ra ý kiến gì để giúp bạn quyết định? Bạn đã phân tích rõ những khó khăn khiến bạn không thể. Bạn cũng nhìn thấy rõ những thứ con bạn cần. Bỏ mọi thứ lên cân, rồi quyết định, là điều bạn phải tự làm thôi."
Chị ơi, em cũng biết là em phải là người quyết định, em chỉ mong chị nói cho em biết theo hướng nào thì có lợi cho con nhất, rồi thì em sẽ nỗ lực hết sức để giải quyết những khó khăn.Àh thế này, chị nói cho em một môi trường như thế nào thì tốt nhất cho những bé như con em nhé! (Là chị nói chung, không xét đến hoàn cảnh của em).
Mà chị nè, chiều hôm qua em cho bé đi chơi, em goi bé vào lấy giày cho mẹ mang, bé lơ đãng không chịu làm. Em hối bé "nhanh nhanh nhanh".Không ngờ bé lặp lại y như vậy.Em nói lại lần nữa, bé cũng nói theo, rồi thôi.Khi về, em nói "về thôi", bé cũng nói "về", một lần rồi thôi.Ngày nay em thử lặp lại nhưng bé không nói nữa. Như thế là bé bắt đầu biết bắt chước rồi phải không chị? hay là bé chỉ nhại lại lời em vậy thôi.Cách đây khoảng 1 tháng, có lần em gọi ba bé "anh" thật to, bé cũng ngay lập tức "anh" làm em sững sờ luôn. Nhưng sau đó bé thôi, bé không nói lại nữa. Em cũng chẳng biết thế nào.
Em chào chị nhé. Sẽ phải làm phiền chị dài dài rồi!